NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 223

thân quen tỏ ra thân thiện như thế cũng khiến bé lo lắng.

Kadowaki quay lại phía sau lưng.

“Anh có nói chuyện với Etou qua điện thoại rồi, hôm nay anh muốn giới
thiệu với gia đinh một người nên đưa chị ấy đến đây. Chị Shinshou đây đã
có lòng tham gia hoạt động quyên góp cùng chúng ta.”

Shinshou Fusako bước lên, cúi đầu chào, “Tôi là Shinshou. Mong được mọi
người giúp đỡ cho.”

Yukari cũng đứng dậy, cô cúi đầu chào lại, “Cảm ơn chị đã giúp đỡ.”

“Cô cứ ngồi đi. Chăm bệnh cho cháu chắc vất vả lắm.”

“Không, nào có thể...” Yukari xua tay.

“Thật ra thì,” Shinshou Fusako lấy từ trong túi giấy ra con thỏ bông lúc nãy,
“tôi có mang chút quà đến cho bé Yukino.”

Gương mặt Yukari rạng rỡ hẳn lên, cô đưa hai tay lên ngực.

“Chà, bé thỏ kìa. Hay quá, Yukino ơi.”

Shinshou Fusako lại bên giường, giơ con thỏ ra trước mặt Yukino. Với
gương mặt lẫn lộn giữa cảm xúc ngạc nhiên xen ngần ngại, Yukino nhìn mẹ.
Như thể cô bé đang phân vân không rõ có thể nhận hay không.

“Nhận đi con. Khi nhận quà ta phải nói thế nào?”

Khuôn miệng Yukino khẽ mấp máy. Lần này, câu cảm ơn nghe rõ ràng hơn
hẳn. Vừa chạm tay vào con thỏ, cô bé lập tức ôm siết lấy nó. Gương mặt
trăng nhợt nở ra nụ cười.

Trên người cô bé có gắn thứ dây gì đó. Đó là máy trợ tim dành cho trẻ nhỏ.
Dây dẫn đó nối với một máy kích tim đặt cạnh giường và một cái ống nhỏ.

Trái tim nhân tạo có loại cấy vào trong và loại thiết bị ngoài cơ thể. Nhưng
máy trợ tim dành cho trẻ con thì chỉ có loại ngoại thể mà thôi. Cơ thể quá
nhỏ nên không có chỗ để cấy máy vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.