NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 237

“Chị Harima”, Shinshou Fusako cất tiếng gọi. “Nếu chị không có chuyện gì
muốn nói cũng chẳng sao. Tôi cũng chẳng tọc mạch. Nhưng nếu muốn bày
tỏ chuyện gì cho vơi nỗi lòng, tôi nghĩ mình có thể lắng nghe. Chắc cũng
chẳng có ai khác ngoài tôi có thể nghe chuyện của chị.”

Cách nói cẩn trọng và khách sáo của Shinshou Fusako khiến Kaoruko không
thể thốt được câu nào. Người phụ nữ này quả không hề tầm thường chút
nào.

“Nguyên nhân bắt đầu từ việc tôi đã xem trộm cặp của cô giáo,” Kaoruko
nói vậy rồi ngẩng đầu lên.

Đôi mắt của Shinshou Fusako có chút mở to sau đôi tròng kính, “Chị đã
xem cặp tôi rồi ư?”

“Xin lỗi cô giáo,” Kaoruko nói. “Hồi cô mới bắt đầu đọc sách cho Mizuho.
Một lần tôi ra ngoài rót trà xong nhận thấy cô giáo đã không đọc sách nữa.
Nhìn dáng lưng cô lúc đó, trong lòng tôi nảy sinh nghi vấn. Không rõ người
này có thực lòng coi Mizuho như một học sinh vẫn còn đang sống hay
không. Có khi nào cô cho con bé đã chết não rồi, dạy dỗ cũng vô nghĩa gì
chăng?”

Shinshou Fusako nhìn mông lung vào không khí như thể đang cố lục lọi ký
ức. Dường như xác nhận từng có chuyện như thế, chị ta gật gù.

“Lúc đó sao? À, tôi nhớ rồi. Vậy sao, chị đã nhìn từ sau lưng.”

“Từ đó, tôi cứ mãi trăn trở về chuyện cô giáo suy nghĩ gì trong đầu. Một lần,
sau khi cô giáo đọc sách xong, rồi đứng dậy đi rửa tay. Tôi thấy túi xách của
cô đặt trên ghế có vẻ nặng trĩu vì sách, sắp sửa rơi xuống đến nơi, tôi mới
định chỉnh thì thấy một tờ rơi trong đó. Tuy nghĩ là không nên nhưng tôi vẫn
cứ lôi ra, vì lỡ thấy cụm từ cấy tạng viết trên đó mất rồi. Đúng, tờ rơi đó viết
về hoạt động ‘Quỹ ủng hộ bé Yukino’. Tôi đọc và cảm thấy rất sốc. Lại càng
không thể tin cô giáo nữa. Trước mặt Mizuho thì đọc sách như vậy nhưng
trong lòng cô chắc chẳng coi chúng tôi ra gì cả. Có khi nào cô cho rằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.