NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 238

chúng tôi tốn bao nhiêu tiền của lãng phí không, hay còn bao sinh mạng cần
được cứu giúp là thế vậy đó.”

Shinshou Fusako cười buồn.

“Vậy à? Chị đã nghi ngờ thế sao? Thế thì, sao chị lại có ý định tham gia vào
hoạt động từ thiện vậy?”

Kaoruko xoay sang nhìn Mizuho, đứa con gái yêu đang mặc chiếc áo khoác
đỏ, mắt nhắm hờ. Hàng mi đó có lẽ sẽ vĩnh viễn không mở ra nữa. Đôi tai đó
không còn nghe được tiếng gọi. Nhưng Kaoruko sẽ vẫn để con gái mình
nghe những chuyện tiếp theo chứ, cô hơi có chút băn khoăn. Nhưng đây là
chuyện cần nói, phải nói trong căn phòng này.

Cô quay lại nhìn Shinshoxu Fusako.

“Sau đó, tôi đã cân nhắc cảm xúc của cô. Một người ủng hộ hoạt động cấy
ghép tạng cho trẻ con nhưng lại đọc sách cho Mizuho thì sẽ có tâm lý ra sao.
Tôi cũng tìm hiểu một số thông tin về việc cấy ghép tạng. Biết được nhiều
điều hơn và vô cùng ngạc nhiên. Tôi nhận ra mình đã vô tri đến thế nào.
Không thể cấy ghép tạng trong nước được, bao đưa trẻ phải chịu khổ sở đến
vậy... Tôi thấy mình vẫn còn hạnh phúc. Vậy nên, tôi muốn biết câu trả lời,
tôi đã đến đó. Đến với hoạt động quyên tiền.”

“Chị muốn suy nghĩ với tâm lý của họ sao? Như cá hề và chim hải yến.”

Những lời đó khiến Kaoruko nghẹn hơi. Tại sao Shinshou Fusako lại nhìn
thấu hết mọi thứ như vậy.

“Nhưng tôi không hiểu. Dẫu cần che giấu mình, đâu cần phải hóa trang
thành tôi như thế.”

Kaoruko mím miệng, cô lắc đầu.

“Nếu tôi ăn mặc theo kiểu kỳ lạ đó thì rất là thiếu tự nhiên. Tôi cần có một
hình tượng. Mà tôi cũng chẳng nghĩ ra được ai khác. Tôi cũng đã có ý chuẩn
bị một cái tên giả nhưng lại chẳng thể nói ra... Khi nói ra tên cô giáo, tôi đã
thấy dùng một cái tên hiếm thật không ổn, nhưng mà... Xin lỗi cô.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.