NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 240

“Nếu cáo không làm gì, nữ hoàng sẽ chết, nhổ Kazefukigusa lên thì lại khiến
phép màu tan biến. Nhưng mà chỉ cần cứu được nữ hoàng là đủ tốt rồi, tôi
đã lí luận như vậy.”

“Lúc đó, tôi chỉ thấy ý cô là một sinh mệnh đằng nào cũng mất nên khi vẫn
còn giá trị hãy tặng cho người khác, tôi cho rằng cô giáo có ý bóng gió là
Mizuho cũng nên hiến tạng thì hơn…”

Shinshou Fusako nhăn mặt.

“Không phải vậy sao?”, Kaoruko hỏi.

“Đúng là tôi nên giải thích rõ ràng hơn. Tôi không định nói thế. Ý tôi là
ngược lại. Hành động của chú cáo có lẽ đúng theo khái niệm đạo đức mà
thôi. Nhưng chị Harima đã nói là ngốc nghếch. Hồi mới đọc, tôi cũng nghĩ
vậy. Không, không, có lẽ tác giả câu chuyện cũng nghĩ vậy. Không quan
trọng hành động đó có đúng theo luân lí hay không, vấn đề nằm ở chỗ sao ta
lại cảm thấy thế. Thiếu gì ý kiến cho rằng con người là loài sinh vật không
thể sống chỉ dựa vào đạo đức. Điều quan trọng nhất là thành thật với cảm
xúc của mình. Tôi cho rằng con người đừng câu nệ quá vào đạo đức trong
cách sống của mình thôi. Tôi chỉ muốn truyền tải suy nghĩ này nên mới chọn
câu chuyện đó thôi.”

“Là vậy ạ? Tôi đã nghĩ theo hướng hoàn toàn ngược lại.”

Có lẽ là trong lòng cô sẵn ý nghi ngờ Shinshou Fusako nên mới thế,
Kaoruko nghĩ vậy. Khi học hỏi thêm về chuyện cấy ghép tạng, cô không còn
tự tin vào việc mình đang làm cũng vì những suy nghĩ trái chiều kiểu này
chăng.

“Cả Yonegawa cũng vậy,” Shinshou Fusako vẫn cứ ngắm nhìn Mizuho. “Tôi
đã mong cô ấy có thể thành thật hơn một chút.”

Cái tên bật ra ngoài dự đoán khiến Kaoruko ngạc nhiên. “Cô giáo Yonegawa
sao ạ…?”

Shinshou Fusako nhìn Kaoruko.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.