NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 239

“Chị không cần xin lỗi đâu. Tôi cũng chẳng thấy phiền gì. Hơn nữa...”,
Shinshou Fusako hơi vươn mình tới trước.

“Chạm được vào thế giới đó, chị cảm thấy sao? Chị đã nhìn nhận được điều
gì chưa?”

“Nhìn thấy hay phải nói là… được cứu vớt.”

Kaoruko kể chuyện đã gặp vợ chồng Etou ra sao và cả chuyện họ không
cảm thấy cay đắng đối với những bậc cha mẹ không chịu công nhận chuyện
con mình bị chết não và tiếp tục chăm sóc như thế nào. Đối với cha mẹ, đứa
trẻ vẫn còn sống nên đó vẫn là một sinh mệnh quan trọng.

“Chính bởi vì vậy, tôi đã muốn làm gì đó giúp bé Yukino…”, như thể có thứ
gì dâng lên trong lòng, nước mắt chảy ra. Cô lấy đầu ngón tay gạt mắt. “Tôi
cũng chẳng biết nói gì trước lựa chọn chấp nhận hiến tạng của vợ chồng anh
chị Etou. Chỉ là tôi thấy định mệnh sao quá nghiệt ngã.”

Shinshou Fusako thở dài.

“Vậy còn tôi thì sao? Chị vẫn còn nghi ngờ tôi à?”

Kaoruko khẽ lắc đầu.

“Tôi cũng chẳng rõ nữa. Nếu nói là thật lòng tin thì là nói dối.”

“Vậy sao. Ừ, cứ để thế đi,” Shinshou Fusako gật gù như thể đang thuyết
phục chính mình rồi nhìn thẳng vào Kaoruko. “Chị còn nhớ câu chuyện đó
chứ? Chuyện chú cáo nhỏ và bông hoa Kazefukigusa.”

Sau khi thở hắt một hơi, Kaoruko khẽ gật, “Vâng, tôi còn nhớ.”

“Để cứu nữ hoàng, cáo nhỏ đã quên cả chuyện phép thuật đang giúp đỡ
mình, giật người bạn Kazefukigusa khỏi mặt đất. Thành ra, cậu ta mất bạn,
cũng chẳng còn được gặp lại nữ hoàng nữa. Chuyện này, Chị Harima có nói
là thấy ngốc nghếch đúng không?”

“Đúng rồi. Nhưng theo như lời cô giáo, lựa chọn của chú ta đã đúng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.