NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 248

“Ra thế…” Kazumasa một lần nữa nhìn sang gương mặt của cô con gái vẫn
nhắm nghiền đôi mắt.

“Anh chắc không để ý đúng không? Mỗi tháng chỉ đến thăm được đôi ba lần
thôi mà.”

Không hề phản ứng lại giọng điệu chê trách của Kaoruko, Kazumasa thúc
Hoshino tiếp tục câu chuyện.

“Em đã nhờ chị nhà quan sát giùm xem cơ mặt cô bé cử động trong những
trường hợp nào. Chị ấy đã cực kì chú ý, rất cố gắng tổng hợp lại giùm em
từng chi tiết nhỏ nhặt. Em dựa vào đó tham khảo để đưa ra một số thử
nghiệm, ngay sau khi tạo những kích thích từ tính lên cơ bắp, em thử tạo
thêm chút kích thích nhỏ nhỏ một lần nữa, dần dần mới lần tìm ra được cách
dễ dàng tạo ra những thay đổi nhỏ lên cơ mặt. Nhưng vẫn còn chưa chắc
chắn có thể tạo ra thay đổi hay không. Do độ khó cực cao. Ta cũng không
dám chắc sẽ tạo ra được những thay đổi kiểu gì. Tuy cũng nhiều lần tạo ra
được gương mặt cười như lúc nãy rồi nhưng cũng có những lúc chỉ cử động
được một bên má với cằm mà thôi. Em dùng chữ tình cờ là do thế.”

“Còn tuỳ thuộc vào tâm trạng của Mizuho đó,” Kaoruko nói. “Em nghĩ thế.”

“Dẫu không có ý thức?” Kazumasa hỏi.

Kaoruko liếc xéo anh, “Tâm trạng một người tốt hay không phải bắt buộc
phải nghĩ rồi mới cảm thấy hay sao? Em nghĩ khác. Đó là một loại bản năng
ẩn sâu trong cơ thể con người. Ý thức và bản năng là hai thứ biệt lập.”

Kazumasa nhận ra dường như bản thân đã nói điều không phải. Anh cũng
chẳng có lòng nào để tranh cãi về những vấn đề thế này, anh quay sang
Hoshino, “Cậu định tiếp tục ra sao?”

“Chỉ định thu thập thêm dữ liệu thôi ạ. Giờ mới chỉ cử động được má và
cằm nhưng nếu đào sâu nghiên cứu thêm có lẽ sẽ làm cử động được cả
những cơ khác nữa. Nếu là như thế, có khả năng tạo ra nhiều biểu cảm
phong phú hơn,” giọng nói của cậu nhân viên trẻ tuổi đầy hào hứng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.