NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 250

“Nhưng bỏ lại bố một mình như thế… con cũng thấy có lỗi.”

Bà Chizuko lắc đầu thật mạnh.

“Bố con ổn mà. Ông ấy bảo bản thân mình tự lo được nên phải chăm lo cho
Mizuho cho tốt.”

“Điều đó khiến con thực sự rất biết ơn nhưng con thấy lo. Nếu cứ thế này
mãi, mẹ và Kaoruko chắc sẽ ốm cả thôi.”

Bà Chizuko đặt con dao xuống, xoay hẳn người về phía Kazumasa.

“Sao lại thế? Mẹ chăm lo cho Mizuho và giúp đỡ Kaoruko là điều hiển
nhiên thôi. Con để mẹ làm điều này là mẹ thấy cảm ơn lắm rồi. Thực ra thì,
nếu con có không cho mẹ gặp lại Mizuho lần nữa, mẹ cũng chẳng có tư cách
để nói ra câu trách móc. Mẹ đã chẳng thể làm gì nổi trước một sinh mệnh bị
cướp đi. Vậy nên, Kazumasa, xin con đừng nói những điều như thế. Mẹ
muốn nên mẹ mới làm thế thôi,” giọng mẹ vợ anh đã có chút run run, đôi
mắt đó đã bắt đầu hoe đỏ.

“Mẹ nói thế thì con cũng thấy thoải mái hơn một chút. Nhưng chỉ xin mẹ
đùng gắng sức quá.”

“Mẹ hiểu. Nếu mẹ ốm lăn ra đấy, Kaoruko sẽ vất vả hơn gấp mấy lần bây
giờ,” bà Chizuko dùng ngón tay bóp bóp trán rồi mím môi, lại bắt đầu tiếp
tục thái.

Kazumasa rời khỏi bếp, thả mình xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách.
Anh vừa cởi áo khoác, tháo cà vạt vừa nhìn quanh căn phòng.

Đồ chơi của Ikuto đang quăng lung tung khắp nơi. Ngoài điều đó ra, mọi thứ
vẫn y như hai tuần trước. Giờ suy nghĩ lại, mọi thứ vẫn y nguyên như một
năm trước, hay thậm chí hai năm trước đây. Căn phòng này, mà không,
dường như thời gian đã ngừng lại trong căn nhà này.

Nhưng thực tế nào có phải. Ngoại trừ căn nhà này, mọi thứ đều đang đổi
thay. Một người sống bên ngoài như Kazumasa, anh chỉ có thể chấp nhận,
không thể phản kháng. Không được phép vờ như chẳng thấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.