NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 268

trong mình đang sập cửa lại, cũng thấy bực bội chẳng biết phải làm sao để
điều khiển cảm xúc này.

“Bác ơi, cháu gặp Mizuho được chứ?” Wakaba hỏi.

“Ừ, được chứ. Cháu cứ gặp nó đi.”

Wakaba cởi giày ra rồi thành thạo mở cửa phòng Mizuho. Miharu cũng theo
con đi vào. Từ đằng sau, Kaoruko theo dõi tình hình.

Cô vừa đọc sách cho con bé nghe lúc nãy nên Mizuho vẫn còn đang ngồi
trên xe lăn.

“Chào, Mizuho. Hôm nay, mẹ cột tóc hai bên cho con hả, hợp lắm đấy.” Đầu
tiên, Miharu lên tiếng bắt chuyện với con bé. Do tóc Mizuho được cột lên
thành hai túm xinh xinh trái phải.

Wakaba nắm lấy tay Mizuho.

“Chào chị, Wakaba đây. Hôm nay, em có mang dâu tây đến. Hôm trước, cả
nhà đi đến tận Nagano hái về làm quà đấy,” con bé nói lí nhí như thể tự nói
chuyện với chính mình. Có chút gì đó như là giữ kẽ.

Miharu lấy từ trong cái túi vải to tướng mang theo một cái hộp vuông. Trong
đó đựng đầy dâu tây đỏ mọng. Wakaba nhận lấy cái hộp rồi đưa lại gần mặt
Mizuho.

“Đây này, dâu tây đấy. Mùi rất thơm, Mizuho cảm nhận được thì tốt quá.”

Một lúc lâu sau đó, Wakaba rời khỏi Mizuho, con bé nói “dạ đây” rồi chìa
cái hộp cho Kaoruko.

“Cảm ơn cháu. Mùi rất thơm, chắc Mizuho vui lắm,” Kaoruko nhận lấy cái
hộp, cười với cô cháu gái.

“Vâng,” Wakaba đáp lại. Ánh sáng lấp lánh trong đôi măt ấy sao mà trong
trẻo.

“Ikuchan đi đâu rồi chị?”, Miharu hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.