NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 269

“Đang trên tầng hai. Chị có bảo mẹ con em tới chơi nhưng chắc nó vẫn còn
mải game. Chị phải đi gọi nó.”

“Thôi, cũng chẳng có gì. Ikuchan chắc cũng chẳng có hứng thú gặp mẹ con
em đâu.”

“Đấy không phải là vấn đề, phải chào hỏi cho hẳn hoi chứ. Mà em có uống
trà không? Có bịch bánh ngon lắm, đồ người ta cho.”

“Vâng, vậy em xin phép. Wakaba thì sao? Ăn bánh với mẹ và bác nhé?”

“Không,” Wakaba lắc đầu. “Lát Wakaba ăn. Con muốn bên Mizuho thêm lúc
nữa cơ.”

“Hiểu rồi,” Miharu đáp vậy rồi nói với Kaoruko, “Thế đấy!” Kaoruko gật
gật đầu.

Lần nào đến nhà, hầu như Wakaba đều ở bên Mizuho. Có lẽ với con bé,
Mizuho vẫn là người chị họ đồng tuổi thân thiết của ngày xưa. Có lẽ nó vẫn
tin rằng tuy giờ chìm sâu trong giấc ngủ nhưng sẽ có ngày chị nó mở mắt ra
và chơi với nó như ngày xưa. Có khi nào, nhờ một thứ năng lực tinh thần
đặc biệt chỉ có ở trẻ con đã giúp con bé hiểu được Mizuho chăng.

Rời khỏi phòng Mizuho, đi nửa chừng về phía phòng khách, cô đứng lại ở
lối lên cầu thang và gọi vọng lên, “Ikuto. Mẹ Mi và Wakaba đến chơi kìa.
Xuống chào đi chứ.”

Rồi đợi thằng bé đáp nhưng chẳng có động thái gì. Phải gào lên một lần nữa,
thằng bé mới đáp trả bằng một giọng khó chịu, “Con nghe thấy rồi.”

“Chị đừng ép thằng bé quá. Chắc nó cũng thấy phiền đó,” Miharu hiểu ý,
khuyen.

“Dạo này nó bước vào giai đoạn nổi loạn hay sao đó. Cứ nhốt mình mãi
trong phòng chẳng chịu ra. Khi hỏi về chuyện trên trường, cũng chẳng chịu
đáp cho tử tế.”

“Ikuchan cũng lớn rồi còn gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.