NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 272

mức nào thì lúc nó ngủ cũng dễ dàng chăm sóc hơn mà, và nhà tôi lúc nào
cũng thế nên chẳng ai nói gì nữa. Cũng vui phết.”

Miharu chỉ nói “thế hả?” rồi chẳng hỏi han thêm gì về lễ khai giảng nữa.

Cũng lâu không gặp, hai chị em có rất nhiều chuyện để nói với nhau. Miharu
lại bắt đầu cằn nhằn về chồng mình. Chồng cô ấy là doanh nhân, người
thuộc dạng chủ nghĩa duy lí điển hình. Với tư tưởng đó, anh ta chỉ trích từng
li từng tí mọi hành động của vợ khiến cô cảm thấy chán nản mà lại chẳng
thể tranh cãi lại.

“Với những người như thế, đôi khi cũng cần phải biết nói dối một chút. Cái
gì cũng thành thật khai báo sẽ càng làm hư cái bản tính khó chiều đó đấy.
Biết làm lơ đi vừa phải, đôi khi cũng vờ quên một số điều nhỏ nhặt.”

“Chắc em cũng phải làm thế thật.”

“Lại chẳng. Nếu khai tuốt tuồn tuột với những kẻ như vậy, nhất định người
ta sẽ nghĩ ra điều gì để phủ định em.”

Trong khi hai người đang nói đến chuyện đó, chợt có tiếng động từ hành
lang. Cửa mở ra, Ikuto và Wakaba đi vào.

“Ơ kìa, có chuyện gì thế?”

Chẳng đứa nào chịu trả lời câu hỏi của Kaoruko. Trông Wakaba có vẻ khó
chịu.

Ikuto đã lôi từ đâu ra bộ lắp ghép dạo gần đây nó thích. Chắc nó định cho
Wakaba chơi cùng đây.

Vừa để mắt trông coi hai đứa chơi, Kaoruko tiếp tục câu chuyện với Miharu
nhưng dường như cô không thể nào bỏ qua chuyện đó. “Này!” Cô hỏi Ikuto.
“Tại sao hai đứa lại qua đây? Thường các con vẫn chơi trong phòng chị con
mà. Hôm nay cũng chơi trong đó được mà.”

Hai đứa vẫn im bặt. Nhưng Wakaba dường như có điều gì muốn nói. Vậy
nên Kaoruko xoay về phía con bé hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.