NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 274

Người lên tiếng lại là Wakaba, “Ikuchan, không được nói chuyện đó.”

“Wakaba!”, Miharu lên tiếng mắng át con mình. Nhưng Kaoruko chẳng còn
hiểu nổi tại sao em gái mình lại phải mắng thế. Đầu óc cô chỉ con vang vọng
những lời Ikuto đã nói ra mà thôi. Mọi lời kẻ khác nói giờ chẳng còn chút ý
nghĩa nào nữa.

“Con nói gì vậy?” Kaoruko trừng mắt nhìn khuôn mặt trắng trẻo của con
trai. “Gì mà nói dối chứ? Chị Mizuho vẫn còn sống mà. Chị cứ ngủ vậy thôi
nhưng vẫn ăn, vẫn đi vệ sinh, vẫn ngồi dậy được mà.”

Nhưng con trai cô lại càng gào lên.

“Người ta nói mấy cái đó không phải là sống. Dùng máy móc để giả sống
thôi, thực ra là đã chết rồi. Họ ghét đưa người chết đến dự lễ khai giảng,
không muốn nhìn. Nói là kinh dị lắm.”

“Ai nói vậy?”

“Người ta nói. Những người biết về chị đều nói vậy. Con bảo không phải
vậy, chị chỉ ngủ thôi thì họ lại nói, vậy bao giờ mới tỉnh? Nếu mãi không mở
mắt thì có khác gì chết đâu.”

Ánh mắt ngang ngược hằn lên vệt máu, Kaoruko nhìn biểu hiện đó của
thằng bé. Lồng ngực cô như bị bóp nghẹn.

Ikuo hẳn không nghĩ rằng bản thân lại bị chính mẹ mình lừa. Chắc nó vẫn
luôn mong mỏi người chị vẫn mãi nhắm mắt ngủ kia sẽ có ngày trở lại như
xưa, không thì cũng đã chấp nhận mọi thứ cứ vĩnh viễn như thế này rồi.
Nhưng những kẻ thứ ba chẳng liên quan nào đó đã nhảy vào, khoét cho nó
một vết thương sâu hoắm.

Cô nhớ lại tình trạng của Ikuto gần đây và dần thấu hiểu. Dạo trước, nó chơi
suốt trong phòng Mizuho cũng được nhưng gần đây hầu như không bén
mảng. Khi Kaoruko dẫn vào trong phòng Mizuho, nó thôi không vui vẻ hỏi
chuyện như trước nữa, cũng nhanh tỏ ra chán chường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.