NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 273

“Wakaba đến thăm Mizuho mà. Cháu chơi trong đó thì hay hơn chứ?” Cô
vừa hỏi vậy, Wakaba lập tức có tín hiệu hồi đáp như cô mong chờ. Con bé
nhấp nhổm, ánh mắt ra ý nói Ikuto bảo ra đây chơi. Nhưng phản ứng của
Ikuto lại không như cô muốn.

“Nói dối đấy!” Thằng bé nói vậy. Khi nói ra những lời đó, nó không hề nhìn
Kaoruko.

“Gì cơ?” Kaoruko hỏi. “Nói dối gì cơ?”

Nhưng Ikuto không đáp. Nó cứ im lặng lắp ghép đồ chơi.

“Ikuto!”, Kaoruko gào lên. “Con nói cho rõ ràng đi. Nói dối gì cơ?”

Thằng bé lớp Một run lên như thể cả cơ thể đang phải oằn mình chịu đựng
điều gì đó, rồi nó nhìn thẳng mặt đối mặt với Kaoruko. Vẻ mặt đó vằn lên sự
thù địch và phảng phất nỗi buồn, chưa bao giờ cô thấy.

“Mẹ nói dối là chị vẫn sống còn gì?”

“Ơ…”

“Thật ra chị đã chết từ lâu rồi nhưng mẹ vẫn cố giữ chị sống mà thôi,” thằng
bé như rên lên trong tuyệt vọng.

Trong một khoảnh khắc, đầu óc Kaoruko như trống rỗng. Cô không hiểu con
trai mình đang nói gì nữa. Cô hiểu rõ ý nghĩa từng lời, từng lời một. Nhưng
dẫu hiểu được chúng trên bề mặt ngôn từ, bản năng lại như đang phản kháng
lại. Cô không muốn chấp nhận sự thật những lời đó thoát ra từ miệng con
trai mình.

Nhưng khoảng trống đó không kéo dài lâu. Những lời cô không muốn nghe
đó đích thực không phải là ảo giác cũng chẳng phải nghe nhầm gì.

Cú sốc làm Kaoruko sây sẩm. Cô gắng gượng để bản thân mình không ngất
đi. Nếu thật là thế, cô có thể mắng nó sao con lại nghĩ đến chuyện ngu ngốc
đó rồi thẳng tay tát nó một cái cho đúng mục đích giáo dục con. Nhưng,
Kaoruko không thể làm thế. Sức lực như rời bỏ nửa thân dưới, khiến cô
chẳng thể nào đứng dậy khỏi ghế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.