NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 275

Cú sốc quá lớn khiến Kaoruko không biết nên nói sao. Không thể im lặng
như thế mãi được, lòng cô cứ thôi thúc phải nói gì đó với con trai nhưng
chẳng lời nào hiện ra trong đầu.

Ikuto bỗng đứng phắt dậy, bỏ lại bộ lắp ghép trên sàn. Rồi thằng bé lao bắn
ra khỏi phòng, chạy rầm rập dọc lối hành lang, lên thẳng trên tầng.

Kaoruko như bị đông cứng tại chỗ, không hề cử động. Những lời con trai cô
nói, cứ tua đi tua lại trong đầu.

“Chị ơi!” Miharu lên tiếng hỏi với giọng lo lắng. Cô nghe thấy nhưng chẳng
thể đáp lời. Lần này, cô em gái thộp lấy vai cô lắc mạnh. “Chị ơi!”

Đến lúc đó, cơ thể cô mới có phản ứng. Cô đập lại ánh nhìn đầy bất an của
đứa em gái. “À,” cô thở hăt ra một hơi, tay chống cằm. “Xin lỗi em nhé…”

“Không sao chứ? Mặt chị tái xanh cả rồi.”

“Ừ, không sao. Chị chỉ sốc chút thôi.”

“Chị đừng mắng mỏ gì Ikuchan. Chắc Ikuchan cũng chịu khổ sở nhiều.”

“Chị hiểu. Vậy nên chị mới thấy sốc. Thằng bé lại bị nói những điều như
vậy ở trường.”

“Biết làm sao. Làm trẻ con cũng khổ mà. Với lại, không phải là ai cũng nói
thế. Chắc cũng có đứa cảm thông cho Ikuchan.”

Cô thấy cảm động trước những lời an ủi đó, nhưng câu chữ cuối cùng lại
khiến cô để tâm. “Cảm thông ư?” Kaoruko nhíu mày.

Như thể em gái cô cũng nhận ra mình đã lỡ lời. Cô ấy khẽ xua tay.

“A, dùng từ cảm thông có lẽ hơi lạ, nhưng hẳn cũng sẽ có nhiều bé hiểu cho
Ikuchan.”

Nhìn gương mặt đang cố chống chế của Miharu, cô dần tỉnh táo trở lại.
Kaoruko ngẫm nghĩ lại những lời Ikuto nói, cô chợt nhận ra điều gì đó. Cô
nhìn Wakaba. Cháu gái cô vẫn cứ im lặng, mân mê đám đồ chơi xếp hình
Ikuto ném lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.