NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 277

Đúng lúc Miharu bất lực như thế, có tiếng mở cửa chính. Rồi có tiếng đi bộ
dọc hành lang, bà Chizuko bước vào, khệ nệ với túi giấy và túi nilon.

“Xin lỗi nhé. Lâu lắm mẹ mới dọn nhà được một buổi thành ra về muộn quá.
Bố con chẳng chịu dọn sạch phòng tắm gì cả…” Bà Chizuko mới nói được
đến thế thì chợt nhận ra bầu không khí khác thường trong phòng nên im bặt,
nhìn một lượt gương mặt hai đứa con và đứa cháu gái rồi mới hỏi, “Sao
thế?”

“Chẳng có gì đâu ạ,” Kaoruko nói, lấy tay chống cằm.

Miharu như đã quyết ý, cô đứng dậy. “Về thôi, Wakaba.”

Wakaba nhanh chóng đứng dậy, lại gần bên mẹ.

“Gì thế? Đã về rồi sao? Con đã nói trên điện thoại là có thể ở lại chơi lâu cơ
mà?” Bà Chizuko ngạc nhiên hỏi.

“Xin lỗi mẹ. Con có việc gấp. Để lần sau ạ. Nào, Wakaba, ta qua chào
Mizuho rồi về.”

“Vâng!” Wakaba gật đầu nhưng Kaoruko nhấm nhẳn, “Không cần chào” với
cả hai. “Mà phải, đừng làm gì. Cũng đừng có bước vào trong đó.”

Miharu chẳng đáp gì, bước ra khỏi phòng. Cô thong thả đi dọc hành lang,
còn bước vào phòng Mizuho. Wakaba cũng ngần ngại bước theo.

Bà Chizuko ngờ vực quay sang nhìn Kaoruko, “Sao thế con?”

Kaoruko không nói năng gì, cứ mãi nhìn nơi cuối hành lang.

Rồi thì hai mẹ con cũng bước ra khỏi phòng. Thấy thế, bà Chizuko gấp gáp
bước ra. Kaoruko quay đi chỗ khác.

“Chào mẹ, hẹn lúc khác nhé.” Cô nghe tiếng Miharu cứng nhắc nói vậy.
Hình như Wakaba cũng nói gì đó. “Lần sau lại tới nhé”, bà Chizuko đáp lại.

Vừa nghe tiếng cửa đóng chưa lâu, cô đã thấy bà Chizuko quay lại rồi.

“Thật ra, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.