NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 279

Chắc lát sẽ bị mắng mất, bé đã chuẩn bị sẵn tâm lí.

Nhưng khi ra khỏi cổng nhà Harima, mẹ chỉ nói với Wakaba, “Con không
cần phải để tâm”. Cách nói cũng dịu dàng lắm.

“Ikuchan nói những lời như thế khiến bác Kaoruko bị sốc nên mới giận cá
chém thớt mẹ con mình thôi. À, mà con có hiểu giận cá chém thớt là gì
không?”

“Là bực mình đúng không ạ?”

“Ừ, đúng. Nổi giận với ai cũng được. Chỉ cần biết là giận thôi. Không sao,
một thời gian nữa bác ấy sẽ nguôi ngoai. Vậy nên Wakaba không cần phải
để tâm. Con hiểu chứ?”

“Vâng,” Wakaba gật ầu.

Mẹ ngồi sụp xuống, ghé sát mặt lại gần, “Giữ bí mật chuyện hôm nay với bố
nhé. Nhất định không được nói.”

Wakaba im lặng, chậm rãi gật đầu lần nữa. Vốn bé cũng chẳng có ý nói cho
bố biết.

“Nào, về thôi. Vẫn còn chút thời gian, hay ta đi mua bánh nhé,” mẹ vui vẻ
nói.

Wakaba cũng cố gắng cười lên, mạnh giọng đáp “vâng”.

Mẹ bắt đầu bước đi. Wakaba nối gót, vừa cố ngoái lại nhìn căn nhà Harima
lần nữa. Bé đã đến đây không biết bao lần từ thuở nhỏ.

Nhưng, chắc còn lâu mới có dịp được quay lại.

Bố Wakaba là doanh nhân. Nói vậy thôi, bé cũng không rõ đó là nghề gì,
công việc ra sao. Bé chỉ biết bố hay phải đi công tác lắm. Khi Mizuho gặp
tai nạn ở bể bơi, bố cũng đang phải phụ trách công việc ở nước ngoài. Vậy
nên, mọi sự đau đớn đến thế nào, Mizuho được đưa về nhà khi mắt vẫn
nhắm nghiền trong cơn ngủ triền miên ra sao, cả chuyện bác Kaoru và bà đã
phải vất vả chăm sóc thế nào, bố không hề biết rõ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.