NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 281

Tháng Ba khi cái lạnh vẫn còn vấn vương, cả nhà ba người đến thăm nhà
Harima. Bác Kaoru rất chào đón mọi người. Hình như bố đi cùng cũng
khiến bác vui hơn. Bác nói cảm ơn nhiều lắm.

Khi bố gặp Mizuho, bố nói nhiều lời quan tâm. “Trông khoẻ mạnh quá, nhìn
chẳng có vẻ gì bệnh tật cả, có khi mở mắt ngay giờ đấy.” Những câu cảm
khái như nhiều người khác. Nghe thế, Wakaba cũng thấy vui. Bé đã nghĩ bố
cũng giống mình, vẫn thương Mizuho dù chị có ngủ yên mãi như vậy.

Nhưng khi về nhà, bố lại nói những lời hoàn toàn ngược lại với tâm trạng
của Wakaba. Bố cộc cằn bảo mẹ, anh không đến thăm nữa đâu.

“Anh kém mấy khoản này lắm. Cũng chẳng thể đồng tình. Hoàn toàn là để
thoả mãn cái tôi của chị mà thôi. Bác sĩ đã chẩn đoán là chết não còn gì? Ở
nước ngoài á, một khi đã chết não thì huỷ mọi chữa trị là chuyện bình
thường. Bỏ ra cả đống tiền để duy trì tính mạng như thế… chỉ có thể nói là
bất thường.”

Bố nói nhanh quá nên Wakaba không hiểu rõ lắm. Nhưng bé hiểu là bố đang
chỉ trích bác Kaoru.

“Nhật Bản và nước ngoài có quy định khác nhau,” mẹ nói.

“Chỉ là lật lại cái luật đó, không chấp nhận chết não rồi coi đó là sống ư?
Thích thế thì tự ôm lấy một mình đi. Đừng có cuốn thêm cả người khác vào
nữa. Nói thẳng ra là phiền hà.”

“Anh, Wakaba đang nghe kìa…”

“Anh không nghĩ điều này tốt cho Wakaba đâu. Phải cho con bé hiểu rõ tình
hình. Wakaba”, bố đột ngột nhìn bé. Đôi mắt thật đáng sợ. “Trả lời bố thành
thật. Wakaba nghĩ là bao giờ Mizuho mới mở mắt ra?”

Những lời đay nghiến của bố khiến trái tim Wakaba thót lại. Bé nhìn mẹ như
cố tìm kiếm sự giúp đỡ.

“Giờ đâu phải lúc cho anh hỏi con những điều như thế…” mẹ nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.