NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 283

chưa từng có.

Như thể xác nhận những lời đó, mẹ chẳng nói năng gì.

“Con hiểu rồi chứ, Wakaba?” Bố lấy lại giọng nhẹ nhàng. “Mọi người chỉ
diễn trước mặt bác con thôi. Chắc chỉ trừ bà con ra. Tất cả chỉ là đóng kịch.
Trước mặt bác con khi nãy, bố cũng có diễn một chút. Tuy bố không thích
đâu, nhưng chẳng còn cách nào khác. Cái này gọi là lựa chuyện để nói đó.
Nhưng bố không muốn ép Wakaba phải làm như thế. Vậy nên, con nên hạn
chế lại gần ngôi nhà đó. Con hiểu chứ?”

Bé chẳng biết nên đáp sao cho phải. Chỉ có thể đáp “hiểu rồi” như vậy thôi.
Bé gật đầu như cố thuyết phục bố mình.

Lúc sau được ở riêng với mẹ, Wakaba thử hỏi, “Ta sẽ không đến chỗ chị
Mizuho nữa ạ?”

“Đâu thể không đi được chứ. Họ hàng nhà ta mà. Bố cũng chỉ nói là ‘hạn
chế’ mà thôi. Sẽ có lúc buộc phải đi mà.”

“Lúc đó ta sẽ làm gì? Đóng kịch sao?”

Như chạm phải miệng vết thương, mẹ nhăn mặt lại. Rồi mẹ nói, “Cứ như từ
trước đến giờ thôi.”

Thế rồi, mẹ còn nói thêm, “Nhưng những chuyện thế này không được nói
trước mặt bác Kaoru nhé.”

“Vâng!” Wakaba đáp lại. Tại sao không thể nói, khỏi cần phải hỏi bé cũng
có thể hiểu đại khái được lí do. Chỉ là không thể nói ra cho rành rọt thôi.

Kể từ đó, họ chẳng đến nhà Harima nữa. Nhưng rồi hôm nay cũng đã đến
lúc. Khi rời khỏi nhà, mẹ đã nhắc nhở.

“Nhớ chưa? Cứ như trước giờ. Trước mặt bác Kaoru, cứ hành xử như từ
trước đến giờ thôi.”

“Con hiểu rồi”, Wakaba đã nói vậy. Với lại, nếu không giống từ trước đến
giờ thì sẽ phải làm thế nào, bé thấy thế còn khó hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.