NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 284

Vậy nên, lâu ngày mới gặp bác Kaoru, bé hành xử như trước kia. Nghĩa là,
đầu tiên sẽ vào thăm Mizuho, cả lúc mẹ và bác vào trong phòng khách ăn
bánh, bé cũng đáp là sẽ ở đây. Thái độ của Wakaba khiến bác vui ắm.

Khi còn lại một mình trong phòng Mizuho, bé nghĩ đến rất nhiều thứ.
Chuyện bố nói với mẹ, “Khi em ở một mình với Mizuho, em có bắt chuyện
với con bé không?” cũng nằm trong số đó.

Bé đã sốc khi mẹ mình không đáp nổi một câu gì vào lúc đó. Đồng thời
cũng nhận ra một điều.

Bản thân mình hình như cũng thế.

Khi không có bác Kaoru, bản thân Wakaba cũng không nói gì nhiều với
Mizuho, cũng chẳng chạm vào chị mình. Cô bé không thể giải thích rõ ràng
lí do nhưng không nghĩ đó là “diễn kịch” như bố nói. Nếu nói là không vì
ánh mắt của bác Kaoru thì là nói dối, nhưng bé bắt chuyện với người chị họ
say ngủ hoàn toàn không như bố nói. Bởi bé thật tâm cầu cho tiếng nói của
mình sẽ tới được với chị ấy. Chắc mẹ cũng thế chăng. Không chỉ có mình
mẹ. Phần lớn những người nói chuyện với Mizuho chắc đều nghĩ thế. Nó
khác với thứ “diễn xuất” bố nói.

Nếu lỡ có ai hỏi là thứ gì thì bé lại chẳng giải thích nổi.

Trong khi đang mải mê nghĩ tới những điều đó, Ikuto bước vào trong phòng.
Lâu lắm rồi, bé mới gặp cậu anh họ kém hai tuổi này. Cậu nhóc đang cầm
một máy chơi điện tử cầm tay. Rồi đột ngột rủ bé chơi chung.

Ikuto đã lên tiểu học, cậu bé cũng đã chững chạc hơn nhiều trong mắt
Wakaba. Nhưng cảm giác khác lạ này lại không chỉ có thể. Bé chợt nhận ra.
Cậu anh họ này không hề nhìn tới chị gái mình. Khi Wakaba hỏi, cậu bé
bảo, “Chuyện đó, không cần đâu”. Gương mặt có vẻ khó chịu.

“Không cần là sao?”

Ikuto rũ đầu trước câu hỏi của Wakaba. “Chị anh đã…” rồi lầm bầm, “đã…
chết rồi còn đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.