NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 282

“Chuyện quan trọng. Phải làm cho rõ. Wakaba, trả lời đi. Thế nào? Con nghĩ
bao giờ Mizuho chữa khỏi bệnh đây?”

“Không biết ạ,” Wakaba đáp lại. Bé chỉ có thể nói vậy thôi. Thế rồi, bố dùng
cả hai tay chộp lấy vai bé.

“Này, con nghe cho rõ đây. Mizuho sẽ mãi mãi không mở mắt ra nữa. Cứ
mãi như thế thôi. Bề ngoài trông như đang ngủ nhưng không phải thế đâu.
Trong đầu con bé đó không còn gì nữa cả. Không nghĩ gì nữa cả, Wakaba có
trò chuyện đến mức nào nó cũng không nghe thấy giọng con đâu, có chạm
vào bao lần chăng nữa nó cũng không cảm thấy gì nữa đâu. Đứa con gái ở
đó không còn là Mizuho của trước kia nữa. Chỉ còn là một cái vỏ rỗng. Con
hiểu linh hồn là gì chứ? Thứ đó đã bị rút đi mất rồi. Mizuho mà Wakaba
từng biết rõ đã lên Thiên đường rồi. Muốn nói chuyện thì ngửa cổ lên trời
mà nói. Vậy nên, con không cần đến ngôi nhà đấy nữa cũng được. Con hiểu
chứ?”

Bé không biết phải đáp lại như nào nữa. Wakaba lại nhìn mẹ. Mong được
cứu giúp.

Nhưng bố đã nói trước cả mẹ. “Mẹ con đã hiểu rõ rồi.”

“Ơ!” Wakaba nhìn mẹ.

Bố bé tiếp tục, “Mẹ cũng nghĩ Mizuho đã chết như bố thôi. Chỉ giả vờ như
thế trước mặt bác con thôi. Đang diễn đấy thôi.”

“Anh đừng nói cái kiểu đó,” mẹ nói với giọng giận dữ.

“Vậy, anh nên nói kiểu gì đây? Tươi cười bắt chuyện với một đứa trẻ chết
não, không còn ý thức nữa thì có khác nào đóng kịch đâu chứ? Nếu đã thế
anh muốn hỏi, khi em ở một mình với Mizuho, em có bắt chuyện với con bé
không? Có nói chuyện không? Khi không có mặt chị Kaoruko, em chắc
không làm chuyện đó. Thế nào? Thành thật trả lời anh đi.”

Những lời của bố thật quá đáng. Nhưng Wakaba thấy cũng có cái đúng. Khi
không có bác Kaoru, mẹ có nói chuyện với Mizuho không ta? Bé nhớ là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.