NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 280

Hồi trước, Wakaba cứ ngỡ bố biết rõ cơ nhưng thực ra không phải. Bố chỉ
biết khi mẹ kể chuyện nhà bác Kaoru muốn đưa chị về thế thôi.

Mấy tháng bố mới về nước một lần. Mỗi lần chỉ ở lại Nhật tầm một tuần.
Với Wakaba, đó là niềm vui rất lớn. Trong khoảng thời gian đó, bé được đi
chơi nhiều nơi lắm. Wakaba cực kì yêu nguời bố hiểu biết rộng và dịu dàng
của mình. Vậy nên, mỗi lần phải ra sân bay Haneda tiễn bố đi, bé đều khóc
suốt trong ô tô.

Bố chỉ ở nhà một khoảng thời gian ngắn nên hầu như chẳng bao giờ kể đến
chuyện nhà Harima. Lâu lắm mới gặp mà, nói chuyện mình đã đủ mệt. Mà
đâu có thiếu gì chuyện để nói. Đương nhiên, chẳng bao giờ nhắc đến chuyện
thăm hỏi Mizuho.

Bố hết hạn công việc ở nuớc ngoài vào tháng Hai năm nay. Chỗ làm mới ở
Tokyo nên gia đình ba người lại về bên nhau. Có lẽ bố sẽ không thay đổi chỗ
làm nữa, người lớn nói thế đấy.

Khi gia đình ổn định được một thời gian, mẹ hỏi bố có cùng đi thăm Mizuho
không.

“Không đi không được sao?” Bố hẳn là cũng không mặn mà gì lắm.

“Chuyện anh về nước chị em cũng biết rồi, không đến chơi sao được. Chắc
chị ấy sẽ thắc mắc sao lại không qua nhà chơi đấy. Cả nhà họ hàng khác nữa,
cũng phải ghé qua một lần chứ.”

“Nhưng con bé đó cứ ngủ mãi có tỉnh đâu? Đi thăm thì cũng có chút…”

“Vậy mới bảo không phải thăm Mizuho, cái chính là thăm chị gái em và mẹ
cũng không được sao?”

“Để em không bị bẽ mặt với chị hả?”

“Anh thích nghĩ thế cũng được.”

Bố thở dài, “Thế thì đành chịu” rồi nặng nề đứng lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.