NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 38

“Đợi em chút”, Kaoruko phẩy tay có vẻ cáu giận, cô áp điện thoại lên tai. Có
vẻ như liên lạc thông ngay lập tức, cô mở miệng hỏi. “A, Miharu, tình hình
sao rồi? … Ừm… ừm… Hơ?” Gương mặt cô nhăn lại. “Thế bác sĩ bảo sao?
Vậy à… Ừm, chị hiểu rồi… Giờ, chị qua đó đây… Ừm, cả anh nữa… Được,
lát gặp.” Kết thúc cuộc gọi, cô ném chiếc điện thoại vào túi với vẻ mặt tối
sầm.

“Sao rồi?” Kazumasa hỏi.

Kaoruko hít vào một hơi thật sâu rồi nói, “Đưa vào cấp cứu rồi.”

“Cấp cứu? Tình hình nghiêm trọng vậy sao?”

“Em cũng không rõ tình hình cụ thể, có vẻ như con bé không tỉnh lại. Có lúc
tim đã ngừng đập.”

“Tim ư? Thế là sao?”

“Thì em đã nói là em cũng không rõ còn gì,” sau khi nói như gào lên, giọng
Kaoruko nghẹn lại. Nước mắt cô trào ra.

“Xin lỗi!”, Kazumasa khẽ thầm thì. Anh thấy ghét bỏ chính mình vì đã cáu
bẳn với Kaoruko khi cô không nắm rõ tình hình ra sao. Một con người mất
cả tư cách làm bố lẫn tư cách làm chồng.

Vừa đến bệnh viện, hai người lao ngay vào trong. Vốn định kiếm quầy lễ tân
để hỏi, nhưng họ dừng chân khi nghe tiếng gọi “Chị ơi”.

Miharu lại gần hai người với khóe mắt đỏ hoe và gương mặt ảo não.

“Ở đâu?” Kaoruko lên tiếng hỏi. “Đằng kia,” Miharu chỉ vào một góc.

Đi vào thang máy, họ lên tầng hai. Theo lời Miharu, bác sĩ vẫn đang tiếp tục
cấp cứu. Tình hình ra sao, vẫn chưa ai báo cho hay.

Nơi họ được dẫn đến là một căn phòng đề biển phòng chờ dành cho người
thân bệnh nhân. Bàn ghế được xếp ngay ngắn, bên trong còn trải chiếu như
kiểu phòng truyền thống. Một góc có cả chăn gấp sẵn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.