NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 41

“Ừ,” Kaoruko đáp lại.

Bà Chizuko và Miharu ra về, bầu không khí càng trở nên nặng nề. Bệnh viện
tuy cũng thông thoáng nhưng Kazumasa cảm thấy khó thở, anh tháo cà vạt
ra, cởi bỏ cả áo khoác ngoài.

Hai người gần như chẳng nói với nhau câu nào, chỉ biết đợi vậy thôi. Trong
khoảng thời gian đó, tin nhắn vẫn gửi đến điện thoại của Kazumasa. Toàn
liên quan tới công việc. Ngày thứ Bảy nhưng vẫn không ngừng có tin nhắn.
Mọi email công ty cũng chuyển hết vào đây. Anh đành tắt điện thoại. Ngày
hôm nay không có chỗ cho công việc.

Mở cánh cửa phòng chờ dành cho người thân bệnh nhân là thấy ngay cánh
cửa phòng cấp cứu, Kazumasa đã ngó nghiêng nhiều lần nhưng chẳng có vẻ
sẽ có biến chuyển gì cả. Bên trong đang diễn ra điều gì anh hoàn toàn không
biết.

Nhận ra cổ họng đã khát khô, anh ra ngoài mua đổ uống. Khi mua chai nước
trà ngoài máy bán hàng tự động, anh hướng mắt ra ngoài cửa sổ, chợt nhận
ra màn đêm đã phủ bóng.

Khoáng hơn 8 giờ tối, y tá mới xuất hiện. “Anh chị Harima phải không?”

“Vâng,” Kazumasa và Kaoruko đồng loạt đứng dậy.

“Bác sĩ có chuyện muốn nói, anh chị không phiền chứ?”

“Vâng,” Kazmnasa đáp lời, anh nhìn gương mặt tròn trịa của cô y tá trông
đã quá ba mươi. Anh muốn dựa vào nét mặt của cô ấy để đoán tình hình tốt
xấu ra sao. Nhưng gương mặt đó chẳng biểu lộ gì.

Người y tá dẫn họ vào trong căn phòng ngay cạnh phòng cấp cứu. Trên
chiếc bàn có để cái máy tính xách tay, vị bác sĩ đó đang chăm chú đọc tài
liệu nhưng khi vợ chồng Kazumasa bước vào, ông ngừng ngay lại, mời hai
người ngồi xuống ghế đối diện.

Bác sĩ tên Shindou. Chuyên môn là ngoại khoa thần kinh. Chắc tuổi cũng
phải ngoài bốn mươi rồi. Vầng trán rộng tạo ấn tượng là một người hiểu sâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.