NGÔI NHÀ CỦA NGƯỜI CÁ SAY NGỦ - Trang 54

“Nói thẳng ra, em cảm thấy cứu giúp những người mình chưa từng gặp hay
không em cũng chẳng đáng để tâm. Chắc là do em ích kỷ.”

“Anh cũng chẳng hơn gì em. Giờ này, anh chẳng thể suy nghĩ cho người
khác được. Với lại, họ có cấy nội tạng con bé vào cơ thể ai chắc cũng chẳng
nói cho mình biết đâu.”

“Vậy sao?” Kaoruko mở to mắt với vẻ ngạc nhiên.

“Chắc chắn vậy rồi. Dẫu có đồng ý cho cấy ghép nội tạng, ta cũng không thể
biết chúng sẽ bị đưa đến đâu. Tuy có thể họ sẽ báo cho ta biết ca phẫu thuật
cấy ghép đó có diễn ra suôn sẻ hay không.”

“Hừm,” khịt mũi một tiếng, Kaoruko lại chìm vào suy nghĩ. Từ lúc đó, thời
gian lại trôi trong thinh lặng.

“Nhưng mà,” lúc Kazumasa đã uống cạn ly thứ hai, cô lẩm bẩm, “ta có thể
nghĩ vẫn tồn tại ở nơi nào đó.”

“… Ý em là sao?”

“Chỉ cần nghĩ là người đang giữ tim của con bé, người nhận được gan của
con bé đang ở đâu đó trên thế giới này, ngày hôm nay vẫn đang sống khỏe
mạnh là được. Chỉ cần ta nghĩ như thế thôi… Anh thấy sao?

“Chẳng biết nữa. Tất cả chỉ là có lẽ. Hơn nữa,” Kazumasa gục đầu xuống,
“anh không thể nghĩ đến chuyện đem hiến tạng của Mizuho, cũng chẳng thể
làm nổi.”

“Đúng nhỉ,” Kaoruko khẽ thầm thì rồi lại cho đá vào cốc, cô lúc lắc đầu.
“Không được. Đến chuyện Mizuho đã chết còn chẳng tin nổi, sao nghĩ đến
những chuyện này được đây. Thật quá khổ sở. “

Kazumasa cũng đồng cảm với cô. Anh vẫn thấy lấn cấn chút gì là lạ. Tại sao
chỉ có vợ chồng anh phải chịu thử thách quái ác này.

Nhưng lời của bác sĩ Shindou lại vọng về. “Tôi nghĩ ngoài ra cũng cần phải
bàn bạc với người khác về chuyện này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.