NGÔI NHÀ CUỐI PHỐ RAINSHADOW - Trang 159

“Bạn bè có thể tiền ai nấy trả mà” Lucy phản đối.

“Đó là một cái giá quá nhỏ để trả cho niềm vui được có em bầu bạn.”

“Cám ơn anh,” cô nói thật tâm. “Em đã có một thời gian tuyệt vời. Thật ra,
em đang ở trong một tâm trạng cực kỳ tốt, em không nghĩ bất kỳ điều gì có
thể làm hỏng chúng.”

“Đừng tự xúi quẩy mình như thế.” Anh gõ xuống bàn.

Cô bật cười. “Anh mê tín vậy sao?”

“Dĩ nhiên. Anh là một cư dân đảo mà. Anh đã được nuôi dưỡng trên sự mê
tín.”

“Chắc chắn như thế ư?” Lucy hỏi, bị mê hoặc.

“Những viên đá ước trên bãi biển Nam. Em biết về điều đó, đúng không?
Không ư? Người ta luôn tìm kiếm chúng. Những viên đá trơn láng với
những vòng xoáy trắng. Nếu em tìm thấy một viên, em tạo một lời ước và
ném nó vào trong biển cả.”

“Anh có làm điều đó không?”

“Một hoặc hai lần.”

“Những điều ước của anh có trở thành sự thật không?”

“Vẫn chưa. Nhưng những lời ước đâu có kỳ hạn.”

“Em không mê tín,” Lucy nói. “Nhưng em tin vào phép thuật.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.