NGÔI NHÀ CUỐI PHỐ RAINSHADOW - Trang 196

đi vòng qua phía Lucy, vươn tay để tháo khoá đai an toàn. “Quàng tay quanh
cổ anh nào,” anh nói.

Lucy làm theo với một chút lưỡng lự. Anh nhấc cô lên, lưu ý để không làm
đau chiếc chân bị bó nẹp. Ngay khi cánh tay anh khép chặt quanh cô, Lucy
cảm nhận một cảm giác mới mẻ, sai lạc, một cảm giác quy phục, thứ gì đó
tan chảy tận bên trong. Đầu cô rũ xuống nặng nề trên vai anh, và cô đấu
tranh để nhấc nó lên lại. Sam thì thầm, “được mà,” và, “điều đó ổn mà,”
khiến cô nhận ra cô đang run rẩy.

Họ trèo lên những bậc cấp phía trước đến một hàng hiên rộng với trần màu
xanh dịu. “Xanh nhạt,” Sam nói, khi anh nhận ra Lucy đang nhìn lên trên.
“Bọn anh cố theo sát màu nguyên thuỷ nhất có thể được. Nhiều người quanh
đây thường sơn trần hiên trước của họ màu xanh. Một số nói đó là để lừa
những con chim và côn trùng, khiến chúng tưởng đó là bầu trời. Nhưng
những người khác lại nói lý do thực sự là để ngăn ngừa những hồn ma.”

Sự tuôn trào của từ ngữ làm Lucy nhận ra rằng Sam thật sự có chút sợ hãi,
đúng như Justine đã nói. Đây là một tình huống bất bình thường đối với cả
hai người họ.

“Gia đình anh có biết em sẽ đến không?” Cô hỏi.

Anh gật đầu. “Anh đã gọi báo cho họ từ bệnh viện.”

Cửa trước mở ra, tuôn đổ một chùm sáng dài hình chữ nhật tràn ra hiên
trước. Một người đàn ông tóc sẫm đang giữ cánh cửa, trong lúc một cô bé
tóc vàng và một con chó buldog đi đến ngưỡng cửa. Người đàn ông lớn tuổi
hơn Sam một chút, một phiên bản chắc nịch hơn của Sam, với cùng vẻ đẹp
trai phong trần. Và anh cũng có một nụ cười toả sáng tương tự. “Chào mừng
đến với Rainshadow,” anh nói với Lucy. “Anh là Mark.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.