“Cút đi,” Cô nói.
“Được rồi. Nhưng anh không muốn em trách cứ cô ấy về…”
“Cút đi, cút!” Lucy đã có đủ. Cô không chắc chắn chính xác nên làm gì kế
tiếp, nhưng cô không muốn Kevin ở đó khi cô làm điều đó.
Anh ta đi đến ngưỡng cửa của xưởng chế tạo. “Chúng ta sẽ nói chuyện nhiều
hơn sau khi em có cơ hội để nghĩ về điều này, được không? Bởi vì anh muốn
chúng ta vẫn là bạn bè. Nhưng sự việc là, Luce… Alice định chuyển đến khá
sớm. Vì thế em cần tìm một chỗ ở.”
Lucy im lặng. Cô chờ đợi trong sự thinh lặng vụn vỡ suốt nhiều phút sau khi
anh ta rời khỏi.
Một cách cay đắng, cô tự hỏi, tại sao cô lại ngạc nhiên chứ. Kiểu mẫu chẳng
bao giờ thay đổi. Alice luôn chiếm lấy bất kỳ thứ gì cô ta muốn, bất kỳ thứ
gì cô ta cần, không bao giờ thèm lưu ý đến hậu quả. Mọi thành viên của gia
đình Marinn đều đặt Alice lên trên hết, bao gồm cả Alice. Thật dễ dàng để
ghét cô ta, ngoại trừ rằng có những lúc Alice sở hữu một sự pha trộn giữa
yếu đuối và sầu muộn có vẻ như là một âm vang nỗi buồn lặng lẽ của mẹ
họ. Lucy luôn tìm thấy bản thân ở trong vị trí chăm sóc cho Alice; chi trả
cho bữa tối khi họ ra ngoài, cho cô ta vay tiền chẳng bao giờ trả lại; cho
mượn quần áo và giày chẳng bao giờ quay về.
Alice thông minh và phát âm chuẩn, nhưng luôn gặp khó khăn để hoàn tất
bất kỳ điều gì cô ta bắt đầu. Cô ta thay đổi công việc thường xuyên, bỏ lại
những dự án dang dở, phá vỡ những mối quan hệ trước khi chúng đi đến
được nơi nào đó. Cô ta tạo ra một ấn tượng ban đầu sáng loà – lôi cuốn và
quyến rũ và vui thích – nhưng rồi nhanh chóng lướt qua người ta, dường như