NGÔI NHÀ CUỐI PHỐ RAINSHADOW - Trang 9

CHƯƠNG 1.

Khi Lucy Marinn lên bảy tuổi, có ba thứ đã xảy ra : Em gái nhỏ của cô bị
bệnh, cô được phân công một dự án khoa học triển vọng, và cô phát hiện ra
pháp thuật là có thật. Đặc biệt hơn, cô có năng lực để tạo ra pháp thuật. Và
trong phần còn lại của cuộc đời cô, Lucy sẽ phải nhận thức rõ sự khác biệt
giữa bình thường và dị thường chỉ cách nhau có một bước, một hơi thở, một
nhịp tim.

Nhưng đó không phải loại kiến thức khiến cho người ta bạo dạn và liều lĩnh.
Ít nhất không phải trong trường hợp của Lucy. Nó khiến cô cảnh giác. Sống
khép kín. Bởi vì việc bộc lộ năng lực pháp thuật, đặc biệt là thứ mà bạn
không thể kiểm soát được, có nghĩa là bạn khác biệt. Và ngay cả một đứa trẻ
lên bảy cũng hiểu rằng bạn không muốn nhận thấy bản thân ở bên phía sai
của ranh giới phân chia giữa khác biệt và bình thường. Bạn muốn thuộc về
phe đúng. Vấn đề là, không quan trọng bạn đã giữ bí mật tốt như thế nào, chỉ
cần một lần phạm sai lầm đã đủ để ngăn cách bạn với mọi người khác.

Cô không bao giờ chắc chắn tại sao pháp thuật lại đến với cô, sự kiện nào đã
dẫn đến sự xuất hiện lần đầu tiên của chúng, nhưng cô nghĩ tất cả đã bắt đầu
vào một buổi sáng, khi Alice thức dậy với cần cổ cứng đơ cùng một cơn sốt
và chứng phát ban đỏ bừng. Ngay khi mẹ của Lucy nhìn thấy Alice, bà đã la
thét cha cô gọi cho bác sĩ.

Bị hoảng sợ trước sự náo động trong nhà, Lucy ngồi trên một chiếc ghế đẩu
ở quầy bếp trong chiếc áo ngủ, trái tim cô khua như gõ trống khi cô quan sát
cha cô lao sầm sầm xuống chiếc điện thoại vội vàng đến nỗi nó bị nảy bật
khỏi chiếc giá đỡ bằng nhựa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.