NGÔI NHÀ MA - Trang 132

Khi Hưng từ sân Hàng Đẫy phóng thẳng xe đến bệnh viện 354 thăm Việt

đã thấy người đứng vòng trong vòng ngoài trước cổng chính. Sao? Lại một
bệnh nhân ra đi? Hưng nghe người ta kháo nhau:

- Người to khỏe như thế nào ngờ lại chết đột tử vì tiếng còi của trọng tài

bóng đá.

- Trọng tài gì cái ngữ ấy. Trọng tiền thì có.

- Cái ông Hôli gân ấy là người thế nào nhỉ?

- Bộ đội, thương binh, rồi giáo viên. Mới xây cái nhà ba tầng cho Tây

thuê để rồi đi thuê lại căn nhà cấp bốn. Tưởng dành ra ít tiền, nào ngờ lại bị
ông chủ xưởng cưa hàng xóm "tra tấn". Đau đầu quá mới phải lên đây. Đời
lạ thế đấy. Hàng chục năm lăn lộn ngoài chiến trường, bom đạn không giết
nổi, thế mà bây giờ thời buổi kinh tế thị trường lại bị chết bởi một tiếng
còi...

Hưng giật thót người.

- Có phải ông ấy tên là...

- Thầy giáo Tạ Hùng Việt, dạy lý...

- Trời ơi, đúng bạn tôi rồi...

Hưng lao bừa chiếc xe máy vào sân bệnh viện rồi rẽ đám đông chạy gằn

về khu nhà xác.

Thảo nào Việt ơi, đúng cái phút thứ hai bi đát của hiệp phụ ấy, khi Trọng

Cường cản phá đường xuống bóng của đối phương ngoài khu 16 mét 50,
tao bỗng thấy nhói giữa ngực. Và suốt từ đó tao cứ nghĩ đến mày, bụng
nóng như lửa đốt. Ra khỏi sân bãi, tao vội phóng xe đến ngay với mày đây.

Hưng cảm thấy có một sức nặng đè trĩu bên ngực, và anh đã linh cảm

đúng. Chính vào cái phút thứ hai của hiệp phụ ấy, đúng cái lúc trọng tài
thổi còi và chỉ tay vào chấm phạt đền, Việt đã chồm lên định đập vỡ ti vi
trong đó có bộ mặt gớm ghiếc của gã trọng tài ăn tiền, nhưng anh chỉ kịp ú
ớ rồi ngã vật ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.