NGÔI NHÀ NHỎ TRÊN THẢO NGUYÊN - Trang 136

Mẹ ngâm bàn chân bị thương vào đó.
Đúng là do ý Chúa mà bàn chân Mẹ không bị dập nát. Chỉ nhờ một khe
rãnh nhỏ trên mặt đất, bàn chân Mẹ đã được cứu thoát.
Bố chế thêm nước nóng vào thùng ngâm chân cho Mẹ. Hơi nóng làm chân
Mẹ đỏ lên và chỗ mắt cá sưng phồng bắt đầu chuyển thành màu tím. Mẹ lấy
bàn chân ra khỏi thùng nước và quấn nhiều vòng một dải vải quanh mắt cá
chân. Mẹ nói:
- Em có thể xoay xở được.
Bàn chân đó của Mẹ không thể mang giầy. Nhưng Mẹ quấn thêm nhiều lớp
vải xung quanh và lết đi cà nhắc. Mẹ vẫn lo cơm nước như thường lệ nhưng
chậm chạp hơn. Nhưng Bố bảo Mẹ không thể giúp Bố dựng nhà cho tới khi
mắt cá chân Mẹ lành hẳn.
Bố đẽo cây làm dàn đỡ. Đó là những tấm ván dài và mỏng. Một đầu ván
chống trên đất còn đầu kia tựa vào bờ vách. Bố sẽ không còn phải nhấc một
khúc cây nào vì tất cả được lăn trên dàn đỡ này.
Mắt cá chân Mẹ vẫn chưa lành. Chiều chiều, khi Mẹ mở băng ngâm chân
trong nước nóng, chỗ đau vẫn nổi đủ thứ màu tím, đen, xanh, vàng. Ngôi
nhà cứ phải nằm chờ.
Rồi, một buổi chiều, Bố trở về vừa đi ngược con đường nối với lạch suối
vừa huýt gió vui vẻ. Cả nhà không ngờ Bố đi săn mà về sớm như vậy. Vừa
thoáng thấy mọi người, Bố đã la lớn:
- Có tin vui!
Thì ra họ có một người hàng xóm chỉ ở cách khoảng hai dặm bên kia bờ
lạch suối. Bố gặp ông ta trong rừng. Cả hai đã thoả thuận cùng giúp nhau
để mọi công việc sẽ nhẹ hơn.
Bố nói:
- Anh ấy còn độc thân và nói có thể sống không có nhà, dễ hơn so với em
và các cô bé gái. Vì thế, anh ấy tới giúp mình trước. Khi nào anh ấy dựng
nhà, anh sẽ qua giúp lại.
Bố hỏi:
- Em thấy thế nào, Caroline?
Một cách vui vẻ, Mẹ đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.