NGÔI NHÀ NHỎ TRÊN THẢO NGUYÊN - Trang 168

phảng phất hơi ấm của nó.
Đương nhiên, Laura và Mary vẫn phải trông bé Carrie trừ khi bé ngủ trưa.
Lúc này các cô mải mê chìm đắm trong nắng gió và Laura chợt quên khuấy
là em bé đang ngủ. Cô nhảy bật dậy, chạy lao đi và gọi um xùm cho tới khi
Mẹ xuất hiện trước cửa lên tiếng:
- Laura, làm gì mà kêu như tên da đỏ vậy?
Rồi Mẹ nói tiếp:
- Mẹ đã nói con gái không được giống như người da đỏ. Có khi nào Mẹ
quên dạy con về cách đội nón ra sao không?
Bố đang đứng trên vách nhà bắt đầu việc lợp mái. Bố nhìn thấy mấy mẹ
con và cười, hát nho nhỏ:
- Một cô bé da đỏ, hai cô bé da đỏ, ba cô bé da đỏ. Ô không, chỉ có hai thôi.
Mary nói với Bố:
- Thêm Bố là ba. Bố cũng nâu bóng.
- Nhưng Bố đâu phải cô bé.
Laura nói và hỏi:
- Bố à, chừng nào mình đi gặp một papoose?
Mẹ bật kêu lên:
- Trời ơi! Điều gì khiến con muốn đi gặp một đứa bé da đỏ? Thôi, đội nón
lại và quên ngay những chuyện ngớ ngẩn ấy đi.
Chiếc nón của Laura đang treo lủng lẳng sau lưng cô. Cô đã đẩy nó xuống
như thế bằng cách xô các dây buộc qua hai bên má. Khi chiếc nón chụp lên
đầu, cô chỉ nhìn thấy những thứ ở phía trước nên cô luôn đẩy nó ra phía sau
và đeo nó với các dây buộc vòng quanh cổ. Cô đội nón lại khi nghe Mẹ nói
nhưng cô không quên được đứa bé da đỏ.
Đây là xứ của người da đỏ nên cô không hiểu vì sao lại không nhìn thấy họ.
Dù vậy, cô chắc là sẽ có lúc cô nhìn thấy họ. Bố cũng đã nói vậy nhưng cô
vẫn thấy mệt vì phải chờ đợi.
Bố đã lợp xong tấm bạt mui trên nóc nhà và lúc này đang làm mái. Liên tục
nhiều ngày trước, Bố đã kéo cây từ lạch suối về, xẻ thành những tấm dài,
mỏng. Những tấm ván được chất đống quanh nhà và dựng vào các bức
vách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.