NGÔI NHÀ NHỎ TRÊN THẢO NGUYÊN - Trang 236

Đúng là thế. Không bữa ăn nào ngon bằng những bữa cháo đậu đặc sệt
thơm phức kèm thêm một khoanh thịt heo ướp muối mà Mẹ trút lên những
chiếc dĩa nhôm mỗi khi Bố trở về nhà lạnh cóng và mệt ngoài sau một
chuyến săn bắn. Laura thích cháo đậu nóng, thích cả cháo nguội và cháo
càng để lâu càng tốt. Nhưng trên thực tế cháo không bao giờ để lâu tới chín
ngày. Họ đã ăn hết từ trước thời hạn đó.
Suốt thời gian đó, gió tiếp tục kêu than, gào hú, rên rỉ, la hét và nỉ non rầu
rĩ. Các cô luôn nghe tiếng gió. Trọn ngày các cô nghe gió thổi và về đêm
trong giấc ngủ, các cô cũng biết gió đang thổi. Nhưng một đêm, một tiếng
hét khủng khiếp khiến cả nhà choàng dậy.
Bố nhào vội khỏi giường và Mẹ nói:
- Charles! Cái gì vậy?
- Tiếng một phụ nữ hét.
Bố thay quần áo thật nhanh, nói tiếp:
- Dường như từ phía nhà Scott.
Mẹ kêu lên:
- Ồ, có thể không phải đâu!
Bố xỏ chân vào giầy. Bố đưa một bàn chân vào trong giầy và đặt mấy ngón
tay trên vành da cáo của chiếc giầy ống. Rồi Bố lôi mạnh và đập đập chân
trên nền nhà và thế là đã xong một chân. Trong lúc xỏ chân vào chiếc giầy
kia. Bố nói:
- Có thể Scott bị bệnh.
Mẹ hỏi thấp giọng:
- Anh không nghĩ là…?
Bố nói:
- Không. Anh đã nói với em là họ không gây một xáo trộn nào. Họ hoàn
toàn bình thản và hiền hoà trong những khu trại của họ giữa các vách đất.
Laura nhớm bước ra giường, nhưng Mẹ nói:
- Nằm xuống và ở yên đó, Laura.
Thế là cô bé nằm xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.