NGÔI NHÀ NHỎ TRÊN THẢO NGUYÊN - Trang 237

Bố choàng chiếc áo ấm có sọc vuông màu sáng, đội chiếc mũ da và quấn
khăn choàng cổ. Bố thắp ngọn đèn, cầm súng, vội vã bước ra.
Trước khi Bố đóng cửa lại, Laura thấy rõ phía ngoài trời đêm đen kịt.
Không một ngôi sao le lói. Laura chưa từng thấy màn đêm dày đặc như thế.
Cô gọi:
- Mẹ?
- Gì thế, Laura?
- Sao tối quá vậy?
Mẹ đáp:
- Đang có bão mà.
Mẹ kéo then cửa vào trong và đặt một thanh củi vào lò sưởi. Rồi Mẹ trở lại
giường, nói:
- Mary, Laura, ngủ đi.
Nhưng Mẹ không đi ngủ và cả Mary lẫn Laura cũng vậy. Các cô nằm tỉnh
dụi và lắng nghe. Không có gì khác ngoài tiếng gió.
Mary chúi đầu dưới chăn thì thào với Laura:
- Chỉ mong Bố quay về.
Laura gật gật đầu trên gối nhưng không thể nói nổi điều gì. Cô tưởng như
nhìn thấy Bố đang xải bước dọc theo đỉnh vách đất trên con đường mòn
dẫn tới nhà ông Scott. Đốm sáng nhỏ xíu của cây nến dọi qua những lỗ cát
trên chiếc đèn thiếc chiếu thấp thoáng đó đây. Những tia sáng nhỏ rung rinh
hình như tan biến trong bóng tối đen đặc.
Một hồi lâu sau, Laura thì thào:
- Chắc gần sáng rồi!
Và Mary gật đầu. Suốt thời gian đó, các cô nằm lắng nghe tiếng gió và Bố
không quay về.
Rồi, vượt lên khỏi tiếng rên than của gió, các cô lại nghe thấy tiếng thét
khủng khiếp kia. Tiếng thét giống như gần sát ngôi nhà.
Laura cũng thét lên và nhảy khỏi giường. Mary chui vào trong chăn. Mẹ
đứng dậy và vội vã mặc áo. Mẹ đặt thêm một thanh củi vào lò sưởi và nhắc
Laura trở lại giường. Nhưng Laura cố nài nỉ Mẹ cho cô ngồi lại. Mẹ nói:
- Quấn người vào trong khăn choàng đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.