Thầy Corse nói:
- Đêm lạnh lắm.
Ba đáp:
- Bốn mươi độ âm. Gần sáng còn lạnh hơn nữa.
Royal thắp một cây nến và Almanzo nặng chĩu mắt bước theo. Hơi lạnh ở
những bậc thang lập tức làm cậu tỉnh hẳn. Cậu chạy ào lên gác. Phòng ngủ
lạnh đến nỗi cậu hết sức khó khắn mới cởi nổi nút quần áo để mặc chiếc áo
ngủ dài bằng len và chụp lên đầu chiếc mũ ngủ. Cậu còn phải quì xuống để
đọc kinh cầu nguyện nhưng cậu không làm. Mũi cậu lạnh buốt và hàm răng
vao vào nhau lách cách. Cậu nhào vào chiếc giường nệm lông ngỗng mềm
mại, chúi vào giữa những tấm phủ và kéo chăn trùm kín mũi.
Điều sau đó cậu biết là chiếc đồng hồ lớn ở nhà dưới gõ mười hai tiếng.
Bóng đêm đã đè nặng trên mắt, trên trán cậu và giống như chứa đầy những
gai băng nhọn. Cậu nghe thấy ai đó đi xuống nhà dưới rồi cửa bếp mở ra và
đóng lại. Cậu biết là ba đang đi ra nhà kho.
Ngay cả những nhà kho lớn cũng không thể giữ sức khoẻ cho lũ ngựa, bò,
dê, heo và cừu. Hai mươi lăm con vật nhỏ phải ngủ dưới một nhà lán trong
sân khi. Nếu chúng nằm bất động suốt đêm trong những đêm lạnh thế này,
chúng sẽ chết cóng trong khi ngủ. Vì thế, vào nửa đêm, giữa cái lạnh cắt
da, ba phải rời chiếc giường ấm áp tới đánh thức chúng dậy.
Trong đêm lạnh tối đen, ba khuấy động tất cả đám thủ nhỏ. Ba vừa vung
chiếc roi vừa chạy sau chúng quanh khắp sân kho. Ba chạy và giữ cho
chúng chạy tới khi nóng người lên.
Almanzo lại mở mắt ra và thấy ngọn nến đang nổ lách tách trên bàn. Royal
đã mặc quần áo. Hơi thở của cậu đóng thành một lớp trắng trong không khí.
Ánh nến lù mù tựa hồ bóng đêm đang cố dập tắt đi.
Đột nhiên Royal biến mất, cây nến cũng không còn ở đó nữa và có tiếng
má kêu từ ở dưới chân cầu thang:
- Almanzo! Có việc gì thế? Con bệnh sao? Năm giờ rồi!
Cậu trườn ra, run rẩy. Cậu mặc quần dài, áo ghilê và vừa chạy xuống nhà
dưới vừa cài nút, tới bên lò bếp, ba và Royal đã ra nhà kho. Almanzo cầm
lấy mấy thùng đựng sữa hối hả chạy. Đêm có vẻ yên tĩnh mênh mông và