NGÔI NHÀ NHỎ TRÊN THẢO NGUYÊN - Trang 31

- Sukey! Sukey!
Bố thu hết sức gào lên:
- Sukey! Sukey!
Ngay trên đầu bố, bỗng có giọng hỏi:
- Hu?
Tóc bố dựng đứng lên. Giọng hỏi lại tiếp tục:
- Hu? Hu-uu?
Và sau đó, bố không biết bố chạy ra sao!
Bố quên hết luôn lũ bò. Điều bố cố làm là vượt ra khỏi bóng tối, trở về nhà.
Giọng nói trong bóng đêm đuổi theo bố và lại hỏi:
- Hu-uu?
Bố chạy với tất cả sức mình có. Bố chạy không kịp thở và cứ chạy. Có một
cái gì đó chụp lấy bàn chân bố và bố ngã xuống. Lập tức bố vùng dậy và lại
chạy. Không một con sói nào đuổi kịp bố.
Cuối cùng, bố vượt khỏi khu rừng tối và tới sát chuồng bò. Lũ bò đang tề
tựu tại đó chờ mở gióng để đi qua. Bố lùa chúng qua rồi chạy về nhà.
Ông nội nhìn lên, nói:
- Chàng trai, làm gì mà về trễ vậy? Mải chơi dọc đường hả?
Bố cúi xuống và nhận ra một móng chân cái bị tróc mất. Bố kinh hoàng tới
nỗi không hề cảm thấy đau đớn trong lúc đo.
Bố ngưng câu chuyện tại đó và chờ tới khi Laura lên tiếng:
- Tiếp đi, bố! Bố kể tiếp đi!
Bố nói:
- Được! Rồi, ông nội đi ra ngoài sân, chặt một cành cây cứng. Và ông nội
trở vào nhà tặng cho bố một trận đòn để bố nhớ từ đó về sau không được
làm sai lời ông nội dặn.
Bố tiếp:
- Một cậu bé chín tuổi đủ lớn để nhớ những lời dặn. Mỗi điều bố dặn các
con làm theo đều có lí do chính đang và nếu các con luôn làm theo lời dặn
thì không có gì nguy hại xảy ra với các con cả.
- Dạ, dạ, bố!
Laura vừa nói vừa nhấp nhổm trên đầu gối bố và tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.