NGÔI NHÀ NHỎ TRÊN THẢO NGUYÊN - Trang 391

Cậu cứng người lại, không thể lên tiếng. Cậu không thể nghĩ tới một
chuyện nào tồi tệ hơn nữa. Má rất tự hào về phòng khách của mình. Má còn
tự hào đã giữ nó luôn xinh xắn. Má không biết rằng cậu đã làm hư nó và
bây giờ má mời khách vào phòng khách. Họ sẽ phải nhìn thấy vết loang lớn
trên tường.
Má mở cửa phòng khách và bước vào. Bà Webb bước nối theo, rồi ông
Webb và ba. Almanzo chỉ nhìn thấy lưng mọi người. Tuy nhiên cậu nghe
thấy tiếng rèm cửa sổ kéo lên. Cậu thấy phòng khách đầy ánh sáng. Hình
như thời gian rất dài đối với cậu trước khi có người lên tiếng.
Rồi má nói:
- mời bà ngồi trên chiếc ghế lớn này, bà Webb, và xin bà cứ tự nhiên. Mời
ông Webb ngồi đây, trên ghế sofa.
Almanzo không tin ở chính tai mình. Ông Webb nói:
- Ông bà có một phòng khách thật tuyệt. Tôi phải nói là hết sức tuyệt khi
ngồi ở đây.
Lúc này Almanzo có thể nhìn lên chỗ mà chiếc bàn chải đầy xi đập vào bức
tường và cậu không tin vào mắt mình. Giấy dán tường vẫn nguyên vẹn màu
trắng và vàng. Không hề có một vết loang đen nào trên đó.
Má nhìn cậu và nói:
- tới đây, Almanzo.
Almanzo bước vào. Cậu ngồi thẳng người trên tấm lót ghế, bám chắc ngón
chân trên nền nhà để không bị trượt xuống. Ba và má đang kể về chuyến đi
thăm nhà chú Andrew. Trên vách không hề có một vết loang đen ở bất kỳ
chỗ nào.
Bà Webb hỏi:
- Để lũ nhỏ ở nhà một mình và đi xa như thế, ông bà không lo ngại sao?
Má đáp đầy vẻ tự hào:
- Không đâu, tôi biết lũ nhỏ có thể lo mọi thứ không thua gì khi James và
tôi ở nhà.
Almanzo nhớ tới cách cư xử của mình và không nói một lời. Hôm sau, khi
không ai nhìn thấy, cậu lẻn vào phòng khách. Cậu nhìn thật kỹ chỗ có vết
đen loang. Giấy dán tường đã được vá lại. Miếng vá được cắt cẩn thận theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.