NGÔI NHÀ NHỎ TRÊN THẢO NGUYÊN - Trang 484

Nếu cô không nói ra thì không một ai biết nổi. chỉ có con vật lạ lùng kia
biết nhưng nó không thể kể lại. Dù vậy, cô vẫn thấy xốn xang khó chịu
trong lòng.
Đêm đó, Laura nằm thức mải bên cạnh Mary. Bố và mẹ cùng ngồi trong
ánh sao bên ngoài khung cửa và bố đang chơi đàn.
- Ngủ đi, Laura.
Mẹ nói dịu dàng và cây đàn cũng dịu dàng nói với cô. Bố là một cái bòng
in lên nền trời và chiếc vĩ cầm của bố nhảy múa giữa những vì sao lớn.
Mọi thứ đều đẹp và tốt lành, ngoại trừ Laura. Cô đã thất hứa với bố. Thất
hứa cũng tồi tệ như nói dối. Laura ước thầm là cô đã không làm việc đó.
Nhưng cô đã làm rồi, và khi bố biết, bố sẽ phạt cô.
Bố tiếp tục chơi đàn nhè nhẹ dưới ánh sao. Cây đàn của bố hát ru cô một
cách ngọt ngào, êm ái. Bố vẫn nghĩ cô là một cô bé ngoan. Cuối cùng ,
Laura không chịu đựng được thêm nữa.
Cô tụt xuống khỏi giường, rón rén bước qua nền nhà bằng đất lạnh lẽo.
Trong chiếc áo dài và chiếc mũ ngủ, cô đứng bên cạnh bố. Bố kéo những
nốt nhạc cuối cùng trên mầy sợ dây đàn và cô thấy bố đang mỉm cười với
cô.
Bố hỏi :
- Có chuyện gì vậy, bình rượu nhỏ ? Con giống như một bóng ma nhỏ trắng
toát trong bóng đêm.
Laura lên tiếng, lí nhí và run giọng :
- Con…con … đã đi về hồ nước sâu.
- Con đã làm thế sao.
Bố bật kêu. Rồi bố hỏi :
- Được, thế cái gì đã ngăn con lại ?
Laura thì thào :
- Con không biết. Nó có bộ lông màu xám và nó…nó căng mỏng ra. Nó gừ
nữa !
Bố hỏi :
- Nó lớn cỡ nào ?
Laura kể lại tất cả về con vật lạ lùng kia. Bố nói :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.