NGÔI NHÀ NHỎ TRÊN THẢO NGUYÊN - Trang 485

- Chắc là một con nhím.
Rồi bố im lặng một hòi lâu và Laura chờ đợi. Laura không nhìn rõ mặt bố
trong bóng tối nhưng cô ngã người vào đầu gối bố và cảm thấy bố mạnh mẽ
và tử tế vô cùng.
Cuối cùng, bố lên tiếng :
- Này, Laura, bố không biết phải làm gì. Con thấy đó, bố đã tin tưởng con.
Thật khó biết điều cần làm với người không thể tin tưởng nổi. Nhưng con
có biết điều mà người ta cần làm với một người không thể tin tưởng nổi
không ?
Laura run giọng :
- Đ…điều gì vậy ?
Bố nói :
- Cần phaỉ canh chừn. Cho nên bố nghĩ cần canh chừng con. Mẹ sẽ làm
việc này vì ngày mai bố có công việc ở nhà Nelson. Ngày mai con phải
luôn ngồi ở chỗ nào mà mẹ có thể canh chừng con. Suốt ngày con không
được rời khỏi tầm mắt của mẹ. nếu con ngoan ngõan trọn ngày thì bố mẹ sẽ
cho con được thử thách lại như một cô bé mà bố mẹ có thể tin tưởng.
Bố hỏi mẹ :
- Em thấy sao, Caroline ?
Mẹ nói từ ngoài bóng tối :
- Được mà Charles. Ngày mai em sẽ trong chừng nó. Nhưng em đoán chắc
là con bé sẽ ngoan ngoãn. Thôi, trở lại giường ngủ đi, Laura.
Hôm sau là một ngày khủng khiếp.
Mẹ lo khâu vá và Laura phải ngồi trong căn nhà hầm. Cô không thể ra suối
lấy nước vì như thế sẽ ra khỏi tầm nhìn của mẹ. Mary đi lấy nước rồi đưa
Carrie đi chơi trên đồng cỏ. Laura phải ngồi ở trong nhà.
Jack nằm đặt mũi trên mấy bàn chân và ngoắc ngoắc đuôi. Rồi nó nhảy
chồm chồm ra ngoài lối mòn, quay lại nhìn cô, vẫy vẫy tai như nài nỉ cô
bước ra. Nó không thể hiểu nổi lí do cô phải ngồi lại.
Laura phụ giúp mẹ. Cô rửa chén đĩa, dẹp cả 2 chiếc giường, quét sạch nền
nhà và bày bàn ăn. Bữa ăn trưa, cô ngồi cúi đầu trên ghế và ăn bất cứ thứ gì
mẹ đặt trước mặt. rồi cô lo lau chùi chén đĩa. Sau đó, cô tháo mảnh vá ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.