thẳm. Cô có thể nhì bao quát khắp đồng cỏ rộng mênh mông. Cô đứng cao
tít trên không, gần như cao ngang đàn chim. Cánh tay cô khua động và bàn
chân cô nhảy nhót trên lớp rơm nhún nhảy. Gần như cô đang bay giữa
khoảng trời lộng gió.
Cô kêu lên với Mary :
- Em đang bay! Em đang bay!
Mary trèo lên với cô.
Laura nói :
- Nhảy! Nhảy này!
Cả hai nắm tay và nhảy vòng vòng, cao hơn, cao hơn nữa. gió thổi váy các
cô bay phần phật và những chiếc nón đung đưa chỉ được giữ bằng mấy sợi
dây buộc quấn quanh cổ.
Laura vừa hát vừa nhảy :
- Cao hơn! Cao hơn!
Thình lình rơm trượt ngay dưới chân cô. Cô ngồi thụp xuống bên một cạnh
đống rơm. Bum! Mary lên đè người cô.
Cà hai lật người lại và cười trong những cọng rơm. Rồi các cô lại trèo lên
đống rơm để trượt xuống. Chưa bao giờ các cô chơi vui như thế.
Các cô leo lên trượt xúông, leo lên trượt xúông cho tới khi ngọn đống rơm
không còn nữa.
Thế là các cô tỉnh lại. Bố đã chất đống rơm này và bây giờ nó không còn
giữ nguyên hình dạng nữa. Laura nhìn Mary và Mary nhìn cô và cả hai
cùng nhìn đống rơm bị vẹt ngọn. Rồi Mary nói cô sẽ quay về nhà và Laura
lặng lẽ bước theo chị. Cả hai ngoan ngoãn giúp mẹ và chơi đùa thật dễ
thương với bé Carrie cho tới khi bố trở về ăn cơm trưa.
Vừa bước vào, bố nhìn thẳng vào Laura và Laura cúi xuống ngó nền nhà.
Bố lên tiếng :
- Các con không được trượt trên đống rơm thêm một lần nào nữa. Bố đã
phải quăng lên tất cả chỗ rơm bị tụt xuống.
Laura nói một cách sốt sắng :
- Chúng con không làm nữa đâu ba!
Và Mary nói :