NGÔI NHÀ NHỎ TRÊN THẢO NGUYÊN - Trang 502

rơm đưa cô lên cao.
Cô hát :
- Em đang bay! Em đang bay!
Mary trèo lên và cô cũng bắt đầu bay.
Cả hai nhảy cho tới khi không thể nhảy cao hơn nữa. Rồi các cô ngồi phịch
xuống trên lớp rơm ấm ngọt. Những cọng rơm lòi ra thọc vào hai bên sườn
Laura. Cô lăn đè lên thì những cọng khác lại lòi ra. Cô lại lăn trên những
cọng này và lăn nhanh hơn, nhanh hơn nữa không dùng lại nổi.
Mary hét lên :
- Laura! Bố nói…
Nhưng Laura đang lăn. Lăn qua, lăn lại, lăn qua và cô lăn thẳng từ đống
rơm xuống đất.
Cô nhảy bật dậy, trèo lên đống rơm cực nhanh. Cô ngồi phịch xuống và lại
bắt đầu lăn. Cô la lớn :
- Lăn đi, Mary ! Bố không bảo mình không được lăn.
Mary ngồi trên ngọn đống rơm và tỏ vẻ đồng ý :
- Chị biết bố không cấm mình lăn, nhưng…
Laura đã lăn xuống:
- Được rồi ! Lăn đi !
Cô gọi vọng lên :
- Thích lắm !
Mary lưỡng lự :
- Ừ, nhưng mà chị…
Rồi Mary lăn xuống.
Thích thú thật, thích thú hơn trượt xuống nhiều. Cả hai lại trèo lên và lăn
xuống, trèo lên và lăn xuống nữa, và cười không ngừng. Những cọng rơm
bị cuốn theo các cô rơi xuống mỗi lúc một nhiều hơn. Các cô đạp lên, cuộn
chúng lại và trèo tiếp tục để lại lăn xuống cho tới khi không cò gì để tiếp
tục trèo lên.
Lúc đó, các cô phủi những cọng rơm trên quần áo, gỡ các cọng rơm dính
trong tóc và lẳng lặng trở về căn nhà hầm .
Khi bố từ đồng cỏ trở về đêm đó, Mary đang bận rộn bày bàn ăn cho bữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.