Laura nói :
- Không, mẹ, con…con nhấn vào.
Mẹ lắng nghe trong Laura tiếp tục cởi áo cho Laura và lấy khăn lau người
cho cô. Mẹ không nói một điều nào ngay cả khi Laura kể lại mọi việc.
Răng Laura va vào nhau lách cách và mẹ phủ lên người cô một tấm chăn,
đặt cô ngồi sát lò bếp.
Cuối cùng mẹ nói :
- Này, Laura! Con hư quá đỗi rồi và mẹ nghĩ là con biết rất rõ điều đó.
Nhưng mẹ không thể phạt con cũng không thể la mắng con. Con gần như
sắp chết đuối rồi.
Laura im lặng.
Mẹ tiếp :
- Con không được đến gần suối cho tới khi nào bố hoặc mẹ cho phép con
và điều này sẽ không thể đến trước khi nước rút hết.
Laura nói :
- Dạ, mẹ!
Dòng suối đã rút xuống. Nó lại là một nơi dễ chịu, thích thú để chơi đùa.
Nhưng không một ai có thể buộc nó làm thế. Không một ai có thể buộc nó
làm điều gì cả. Laura này Laura đã biết có những điều mạnh hơn bất kì
người nào. Nhưng dòng suối không thắng được cô. Nó đã không buộc nổi
cô hét lên và nó cũng không khiến cô phải gào khóc.
16.CĂN NHÀ KÌ DIỆU
Nước suối đã hã xuống. Lập tức ngày trở nên ấm áp và mỗi buổi sáng từ
tinh mơ, bố đã tới đồng lúa cầu những con ngựa Giáng sinh Sam và David.
Mẹ nói :
- Em cho rằng anh đang làm hư đất và giết chính anh đó.
Nhưng bố nói đất rất khô vì không có nhiều tuyết. Bố cần cày sâu, bừa kỹ
và gieo hạt thật nhanh. Mỗi ngày, bố làm việc từ trước Laura mặt trời mọc
cho tới khi tối mịt. Laura đợi trong bóng tối cho tới khi nghe thấy Sam và
David té nước trong khúc suối cạn. Laura đó cô chạy vào căn nhà hầm lấy
đèn rất lật đật đem lên chuồng bò để bố thấy đường mà làm việc.
Bố không còn cười đùa hoặc trò chuyện vì quá mệt. Ăn bữa tối xong bố đi