Laura Ingalls Wilder
Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên
Dịch giả: Lạc Việt
Chương 40
NGÀY THỨ TƯ
Buổi sáng không còn những âm thanh gào hú dữ dội nữa. Gió thổi đều đều
như đang than vãn và căn nhà đứng im ắng. Nhưng trong lò, lửa cháy hừng
hực mà vẫn giống như không tỏa ra một chút hơi nóng nào.
Mẹ nói :
- Lạnh khiếp quá! Không nên dọn dẹp rửa ráy sớm làm gì. Các con hãy
trùm khăn và đưa Carrie tới gần bên lò bếp.
Mẹ từ chuồng ngựa trở về được một lúc thì sương giá đọng trên khuôn cửa
sổ phía đông ửng vàng trong lớp sáng nhạt. Laura chạy tới thổi hơi vào đó
và cào lớp băng đọng cho tới khi làm thành một lỗ nhìn ra phía ngoài trời
đang chiếu sáng.
Mẹ nhìn ra rồi Mary và Laura luân phiên ngắm lớp tuyết đang bị gió thổi
thành những gợn sóng trên mặt đất. Bầu trời giống như phủ băng. Ngay cả
lớp không khí phía trên gợn tuyết đang bị thổi bay cũng có vẻ lạnh và ánh
nắng dọi qua lỗ nhìn nơi cửa sổ cũng không ấm hơn một bóng tối.
Qua lỗ nhìn, Laura thoánh thấy từ xa một vật gì sậm tối. Giống như một
con vật lớn đang đạp bước trong lớp tuyết dầy trong gió. Cô nghĩ chắc là
một con gấu. Nó kéo lê tới sau một góc nhà rồi che kín khuôn cửa sổ phía
trước.
Cô kêu lên:
- Mẹ!
Cùng lúc, cánh cửa bật mở và con vật xù xì bước vào. Đó là bố nhưng với
ánh mắt lồi ra khỏi khuôn mặt. Giọng bố vang lên:
- Các con gái có ngoan trong lúc bố vắng nhà không?
Mẹ chạy nhào tới. Laura, Mary, Carrie cũng chạy tới vừa cười vừa khóc.
Mẹ giúp bố cởi áo khoác ngoài. Chiếc áo khoác đầy tuyết trút xuống nền
sàn. Bố buông cho chiếc áo rơi xuống.