Mẹ nói :
- Charles! Anh tê cóng hết rồi!
Bố nói :
- Không đến nỗi nào đâu. Anh chỉ đang đói muốn phát điên thôi. Để anh
ngồi sưởi và lấy cho anh cái gì đi, Caroline!
Mặt bố nhợt nhạt và cặp mắt thô lố. Bố ngồi run bần bật bên lò hấp bánh và
nói bố chỉ bị lạnh chứ không bị đau đớn gì. Mẹ vội hâm một ít nước xốt
đậu, đưa cho bố. Bố nói :
- Ngon lắm. Món này đủ hâm nóng anh rồi.
Mẹ tháo đôi ủng của bố và bố đưa những bàn chân lên làn hơi nóng trong
lò. Mẹ hỏi:
- Charles, anh… anh đã…
Mẹ đứng mỉm cười với chiếc miệng đang run lên. Bố nói :
- Caroline, đừng lo gì về anh nữa. Anh đã nhảy về nhà để lo cho em và các
con rồi.
Bố nhấc Carrie đặt lên đầu gối và vòng một tay ôm lấy Laura còn tay kia
ôm Mary.
- Con đã nghĩ gì, Mary?
Mary đáp :
- Con nghĩ là thế nào bố cũng về.
- Đúng là con gái của bố! Còn con, Laura?
Laura nói:
- Con không cho rằng bố đang ngồi nói chuyện với ông Fitch. Con… con
hết sức mong…
Bố hỏi mẹ:
- Còn em, Caroline! Một chàng trai có thể tìm về nhà nổi như thế nào? Cho
anh thêm một ít nước xốt nữa rồi anh kể mọi chuyện cho mấy mẹ con nghe.
Mấy mẹ con chờ trong lúc bố nghỉ ngơi và ăn nước xốt đậu với bánh mì và
uống trà nóng. Râu tóc bố ướt đẫm tuyết đang tan chảy. Mẹ lau khô bằng
chiếc khăn lông. Bố nắm lấy bàn tay mẹ, kéo ngồi xuống cạnh bố và hỏi:
- Caroline, em biết thời tiết này có nghiã là gì không? Nó có nghĩa là mình
sẽ có một vụ lúa mì bội thu vào năm tới.