NGÔI NHÀ NHỎ TRÊN THẢO NGUYÊN - Trang 672

ngủ gần trọn ngày hôm qua và đêm vừa rồi. Đột nhiên, bố choàng thức dậy.
Bố không nghe thấy một âm thanh nào.
Bố tự hỏi mình đã bị tuyết vùi quá sâu đến nỗi không thể nghe được tiếng
bão hay là bão đã dứt rồi? Bố cố lắng nghe. Bố chỉ nhận thấy một sự yên
lặng.
Các con gái, bố bắt đầu làm như một con chim đào ngược lên lớp tuyết. Bố
đào bới cực nhanh và chui ra khỏi lỗ hang đó. Bố trừơn lên mặt bờ tuyết và
các con hình dung nổi lúc đó bố đang ở đâu không?
Bố ở trên bờ suối Plum, ngay phía trên chỗ mà mình bặt bẫy cá, Laura.
Laura nói :
- Trời ơi, con có thể nhìn rõ chỗ đó từ cửa sổ.
Bố nói :
- Đúng. Và bố đã nhìn thấy căn nhà.
Suốt khỏang thời gian dài dặc kinh hoàng đó, bố đã ở rất gần nhà. Ánh đèn
bên cửa sổ không đủ sức chiếu sáng qua cơn bão hoặc là bố đã không nhận
ra ánh đèn.
Bố nói :
- Mấy ống chân bố tê cóng và giống như bị chuột rút nên bố đứng lên hết
sức khó khăn. Nhưng bố đã nhìn thấy nhà và bố lết đi với tất cả sức lực của
mình. Bây giờ thì bố đã ở đây.
Bố kết thúc câu chuyện và xiết chặt Laura và Mary.
Sau đó bố bước tới chiếc áo choàng da lấy từ trong túi ra 1 hộp thiếc sáng
loáng, dẹp và vuông vức. Bố hỏi :
- Các con có nghĩ ra nổi là bố đã mang về cho các con món gì để ăn trong
bữa trưa ngày Giáng sinh không ?
Các cô không thể đoán nổi.
Bố nói :
- Sò! Sò tươi, ngon tuyệt! Khi bố mua, chúng đã được ướp đông lạnh cho
tới ngày mai, Caroline.
Laura chạm tay vào hộp thiếc và thấy lạnh như băng.
Bố nói :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.