NGÔI NHÀ NHỎ TRÊN THẢO NGUYÊN - Trang 671

nắm ra khỏi bao và ăn. Bố quơ tay ra ngoài vốc một nắm tuyết và ăn để
thay cho nước uống. Sau đó việc bố có thể làm là nằm tại đó và chờ bão
dứt.
- Caroline, khó khăn nhất là nghĩ về em với các con với sự biết chắc rằng
em sẽ phải đi ra ngoài giữa cơn bão để lo mọi thứ công việc. Nhưng anh
biết rõ là anh không thể về nhà khi bão chưa dứt.
Vậy là anh lại chờ một hồi lâu cho tới lúc đói sôi sục trở lại và anh ăn hết
luôn số bánh còn lại. Bánh không lớn hơn đầu ngón tay cái của anh, nên
mỗi chiếc không vừa nửa miếng và nửa pao bánh đâu có thấm tháp gì.
Rồi anh lại chờ và ngủ. Anh đoán đã qua đêm khác. Mỗi khi choàng thức,
anh lắng nghe và có thể nhận ra tiếng. Anh nhận ra như thế do tuyết chất
dầy hơn ở phía trên anh, nhưng không khí trong hầm vẫn khá tốt. Máu
trong người anh còn giữ được độ nóng để anh không bị đông cứng lại.
Anh cố dỗ giấc ngủ nhưng cơn đói cồn cào cứ đánh thức anh hoài. Cuối
cùng anh không thể chợp mắt nổi do quá đói.
Bố nói với Laura và Mary:
- Các con gái, bố đã tự hạn chế và quyết định không làm một điều nhưng
sau đó bố lại phải làm. Bố đã lôi chiếc bao giấy ra khỏi túi chiếc áo choàng
cũ và ăn sạch số kẹo mua về cho ngày Giánh sinh. Bố rất buồn.
Laura và Mary đều ôm xiết bố. Các cô xiết bố thật chặt và Laura nói :
- Ôi, bố! Con mừng là bố đã làm vậy.
Mary cũng nói:
- Con cũng thế, bố ạ! Con cũng mừng!
Các cô đều mừng thực sự.
Bố nói :
- Yên chí, mình sẽ được mùa lúa mì lớn vào năm tới và các con se không
cần chờ đến dịp Giáng sinh năm tới mới có kẹo.
Laura hỏi:
- Dễ chịu không, bố? Bố có cảm thấy khá hơn sau khi ăn một chút như thế
không?
Bố nói :
- Tốt lắm, bố cảm thấy khá hơn nhiều. Bố ngủ ngay sau đó và có lẽ bố đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.