NGÔI NHÀ NHỎ TRÊN THẢO NGUYÊN (TẬP 5 ) - Trang 189

Một bữa, Laura nghe thấy một người đàn ông nói qua tiếng đĩa chén khua
trong bữa ăn trưa là ông ta mở một nhà hàng. Trong đêm trước, ông ta đã
chở từ Brookins về cả đống ván xẻ. Vợ ông sẽ tới cùng với chuyến ván chở
tiếp sau. Ông ta nói:
- Nội trong một tuần chúng tôi sẽ lo kinh doanh.
Bố nói:
- Rất mừng được nghe thấy như vậy, thưa ông. Điều thị trấn này đang cần
là một nhà hàng. Ông cần lo nhanh thủ tục về đất đai.
Sự hối hả cũng chấm dứt đột ngột như lúc bắt đầu. Một buổi tối, Bố Mẹ
cùng Mary, Laura, Carrie và bé Grace ngồi vào bữa ăn tối. Không có mặt
thêm một ai khác. Quanh họ chỉ là căn nhà của họ không có một người lạ
nào. Một sự yên tĩnh dễ chịu ngự trị, êm ả và nhẹ nhàng như sự yên tĩnh
sau một cơn bão tuyết hay sự yên tĩnh của một cơn mưa sau kỳ đại hạn.
Mẹ thở ra một cách thoải mái:
- Em không ngờ nổi là mình mệt tới thế.
Bố nói:
- Anh mừng là em và các con đã lo xong cho mọi người.
Họ không trò chuỵên nhiều. Thật dễ chịu lại trở về với bữa ăn tối chỉ có
riêng mình. Mẹ nói:
- Laura và em đã tính hết rồi. Kiếm được hơn bốn mươi đô-la.
Laura thêm:
- Bốn mươi đô-la năm mươi xu.
Bố nói:
- Mình sẽ cất riêng món tiền đó lại và cố giữ nguyên.
Laura nghĩ là nếu có thể để dành thì cũng chỉ chờ tới khi có đủ để gửi Mary
tới trường.
Bố nói tiếp:
- Lúc này anh đang chờ đám nhân viên lộ dịch tới vào bất kỳ bữa nào. Tốt
nhất là mình nên sẵn sàng để anh giao trả lại căn nhà này cho họ. Mình có
thể sống ở trong thị trấn cho tới khi bán xong căn nhà ở đó.
Mẹ nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.