NGÔI NHÀ THẠCH LỰU - Trang 40

nóng bỏng chảy xuống má, chú xé tan đóa hồng thành từng mảnh, con quái
vật uể oải cũng làm theo, nó tung những cánh hoa tả tơi lên trời. Nó lại ngã
vật ra đất, và khi chú nhìn nó, nó nhìn lại chú với khuôn mặt được vẽ bởi
buồn đau. Chú lén bỏ đi để khỏi phải trông thấy nó, với đôi tay che mắt. Chú
lê lết như một người bị thương vào trong bóng tối, và nằm đó rên rỉ.

Đúng lúc đó, công chúa cùng bạn bè bước vào qua khung cửa ngỏ, khi

họ thấy chú Lùn nhỏ bé xấu xí nằm dưới đất và đấm tay thình thịch xuống
nền nhà, bằng một điệu bộ cực kì sung sướng một cách quá quắt, phá lên
cười một cách hỉ hả, họ xúm lại đứng vòng quanh chú.

“Điệu nhảy của hắn thật hài hước,” công chúa nói, “nhưng cử chỉ của

hắn giờ còn buồn cười hơn. Hắn quả thực gần bằng mấy con rối rồi, chỉ kém
tự nhiên hơn thôi.” Rồi cô phe phấy chiếc quạt và tán thưởng.

Nhưng chú Lùn bé nhỏ chẳng hề ngước lên, tiếng nức nở của chú mỗi

lúc một nhỏ dần, rồi đột nhiên chú thở hổn hển, tay ôm lấy mạng sườn. Rồi
chú đổ vật ra, nằm im không động đậy.

“Hay đấy,” công chúa nói sau một thoáng ngưng lại, “nhưng giờ mi

phải nhảy cho ta xem.”

“Phải đấy,” lũ trẻ hét lên, “hãy đứng dậy và nhảy, mi cũng khôn như lũ

khỉ, nhưng buồn cười hơn nhiều.” Nhưng chú Lùn vẫn lặng im không đáp.

Công chúa giậm chân và gọi ông chú của cô, người đang bước lên thềm

cùng quan thị vệ, ông đang đọc vài thông điệp gửi tới từ Mexico, nơi tòa án
tôn giáo mới được lập nên.

“Gã Lùn đang dỗi cháu,” cô hét lên, “chú mau bảo nó đứng lên và nhảy

múa cho cháu xem.”

Họ mỉm cười cùng nhau, ung dung bước vào, và ngài Pedro cúi xuống,

tát lên má chú lùn bằng chiếc găng tay trắng. “Mày phải nhảy múa,” lão nói,
“con quái vật tí hon. Mày phải nhảy múa, công chúa Tây Ban Nha và xứ
Indies muốn được giải trí.”

Nhưng chú Lùn chẳng hề cựa quậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.