NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 231

Dong Bin thận trọng hỏi như thường lệ. Vừa nghe thấy từ “đi”,

nước mắt tôi lại trào ra. Tuy tôi cảm thấy xấu hổ vì để em trai nhìn
thấy nước mắt mình, nhưng nước mắt tôi vẫn tuôn rơi .

“Em xin lỗi, chị... Không hiểu tại sao khi thấy Coco nhìn mình

chằm chằm, em lại quyết tâm dẫn nó về. Đúng là em đã làm việc
không nên làm”.

Tôi vỗ nhẹ vào đôi vai gầy của Dong Bin.

“Không, không đâu, tại sao em lại xin lỗi chị... Dong Bin à, em đã

làm đúng lắm. Nếu hôm đó không phải em nhìn thấy Coco thì nó
sẽ chết với suy nghĩ mọi con người đều xấu xa. Coco đã đến với
chúng ta và đón nhận tình yêu thương của mọi người trong gia đình
mình, để biết được vẫn còn những người tốt trên thế gian này...”
cổ họng tôi nghèn nghẹn.

Đến lúc này, tôi đã hiểu được tình cảm của mẹ khi nói câu đó. Mẹ

cũng đau đớn lắm, nhưng phải chăng vì mẹ đã lớn tuổi nên mới như
vậy? Khi nói câu nói ấy để an ủi đứa trẻ như Dong Bin, tôi đã hiểu
được nỗi đau mà mẹ chịu đựng. Và tôi cũng hiểu ra phần nào nỗi
đau vô hạn mà chú Daniel phải chịu đằng sau những trò chọc cười
tôi.

Không phải, không phải vì chú và mẹ đã lớn tuổi nên mới thế. Đó

đơn thuần là sự quan tâm của một người lớn dành cho một đứa trẻ
mà thôi.

[1]

Cách phát âm từ “bẩn”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.