NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 230

79.

Câu nói “giữa kích thích và phản ứng có không gian” không hề

hiện lên trong đầu tôi kể cả về sau. Tuy tôi nói nó không hiện lên
trong đầu mình nhưng không có nghĩa là tôi không hiểu câu chuyện.
Con người sống và tự nhận thức được, nên dù cho đó là người nhìn
thế giới này chỉ trong một ngày thôi thì cũng có thể hiểu được câu
nói. Tôi trở vào phòng của mình.

Latte đang nằm cuộn tròn dưới giường tôi, khi tôi vừa mở cửa, nó

lập tức hướng về phía tôi và ngẩng đầu lên. Tôi lại gần nó rồi ôm
gọn con mèo vào lòng. Latte dụi vào tôi làm nũng. Thỉnh thoảng mẹ
nói.

“Lạ lùng ghê! Nỗi bất hạnh luôn ập đến với những người hiền

lành... Hồi còn đi học, những đứa trẻ có bản tính xấu không được

nói “to-rop-da

[1]

mà phải nói “tu-u-rop-ta

[2]

”. Tuy khó khăn

nhưng những gì mẹ biết bấy giờ là phải gặp được người chồng tốt
rồi chung sống hạnh phúc, vui vẻ. Vậy mà những đứa trẻ hiền
lành, ngây thơ lớn lên lại gặp phải những ông chồng bất bình
thường và sống đời vất vả.”

Cứ mỗi lần nghĩ tới Coco, nước mắt tôi lại trào ra. Tôi cảm thấy

được an ủi phần nào khi ngẫm nghĩ lời mẹ nói, Coco muốn đến gia
đình tôi để nhận tình yêu thương trước khi ra đi. Nhưng điều đó
không có nghĩa là nỗi đau ấy tiêu tan. Có tiếng gõ cửa. Tôi thấy
Dong Bin đứng đó.

“Chị... Em nghe nói Coco đi rồi...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.