NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 180

Thay vì trả lời câu hỏi của tôi, mẹ tiếp tục ngắm vuốt trước

gương, hết quay trái lại quay phải. Hôm nay mẹ khác ngày thường
quá! “Wi Nyeong, con xem bắp tay của mẹ có mập không? Hay mẹ
mặc áo có tay nhỉ?” Tôi không kịp đáp lại.

“Aigoo

[1]

. Con cứ thử nuôi ba đứa trẻ đi, xem bắp tay có to lên

không. Để nhớ lại xem nào... à nhớ rồi... Lần nọ mẹ mặc đầm sát
nách tới buổi hẹn, một phụ nữ đã giễu cợt: “Đó, người phụ nữ kia kìa,
nhìn xem!”, rồi chỉ vào bắp tay mẹ mà nói: “Nếu đưa thẳng cái
bắp tay to tướng kia cho tôi thì như đang uy hiếp vậy”. Cứ cho là cô
ta chỉ nói lên cảm giác thực của mình nhưng cũng đừng chỉ thẳng vào
mẹ như thế chứ! Từ đợt đó mẹ chỉ muốn mặc áo có tay ra ngoài
thôi...”

“Không sao đâu mẹ! Trời nhá nhem thế kia thì không thấy bắp

tay to của mẹ đâu”.

Mẹ hơi lưỡng lự rồi liếc nhìn đồng hồ.

“Wi Nyeong! Hôm nay mẹ ra ngoài ăn tối nên chắc sẽ về muộn

một chút... Cô sẽ sang trông các con, ăn cơm rồi học bài chăm chỉ
nhé! Con đang tự hỏi có việc gì đúng không? Mẹ đi rồi sẽ về kể con
nghe. Chuyện dài lắm, không thể nói năm câu ba điều được. Nhưng
mẹ có béo lắm không vậy?”

Tôi tảng lờ không muốn trả lời nữa. Mẹ đeo túi, đóng cửa “uỳnh”

một cái. Chỉ còn mình tôi ngồi bên giường, thở dài trước đống
quần áo chất chồng bà vừa thay ra thay vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.