NGÔI NHÀ VUI VẺ - Trang 205

mèo như thể tôi quý chúng! Nếu trở thành bác sĩ thú y, sau này hẳn
tôi sẽ làm được những việc tốt đẹp.

Những ngày mẹ về muộn nhiều lên, và những ngày say xỉn về

nhà cũng tăng theo, mẹ vẫn hát hò nhảy múa như trước. Một hôm, tôi
cùng mẹ, bác Seo Jeo Ma và cô Mak Dal đang dùng bữa thì có chuông
báo tin nhắn, mẹ tôi và cô Mak Dal, cả hai đều giật mình nhún khẽ
bờ vai rồi tạm ngừng ăn. Nhìn mẹ giống như chuông báo tin nhắn
vậy.

Theo tôi thấy, bác Seo Jeo Ma không để ý lắm đến mọi chuyện

quanh mình. Dạo này những kẻ đang yêu, đợi chờ tin nhắn của nhau
không hẳn rơi vào độ tuổi thanh xuân như tôi. Người còn độc thân
như bác Seo Jeo Ma thì đã sẵn sàng cho đời sống độc thân, chứ
không hẳn là người từng trải qua đời độc thân như mẹ và cô Mak Dal.
Hai người kia làm bộ tự nhiên đi vào phòng, chắc để xem tin nhắn,
trả lời rồi mới quay ra.

“Trước khi chuyển đến ngôi nhà này, tôi cũng có bạn trai và một

bó sách mang theo”.

“Sách gì thế ạ?” - tôi hỏi mẹ.

“Chà, con cũng cần đọc mới đúng” - mẹ trả lời. Mẹ hơi ngập

ngừng rồi nói tiếp:

“Ngày xưa, đến một quyển thế này mẹ cũng không có. Yêu

đương là gì, bạn trai là gì, kết hôn là gì cũng chẳng hay, làm gì có
sách nào dạy cho biết những điều đó. Chỉ có những quyển dạy về
hiện tồn của nhân loại, về sản xuất, cách mạng... Nay mẹ mới đọc
những quyển sách thế này, và học được cách để yêu thương một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.